Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 590

Chương 590Chương 590

Cô hào hứng kéo Đàm Mộ Tinh đi cùng, phác thảo ra một bản kế hoạch chi tiết cho tương lai, tâm sự nói: “Chúng ta nhất định có thể phát triển nó trong tương lai. Chúng ta sẽ quốc tế hóa xã hội!”

“Vẫn chưa điền vào mẫu đơn xin thành lập câu lạc bộ.” Đàm Mộ Tinh yếu ớt nói, “Và quá trình quốc tế hóa của chúng ta ở đâu?”

“Kero chính là chi nhánh ở nước ngoài, thế này còn chưa đủ quốc tế hóa sao?”

Đàm Mộ Tinh: “...” Khá lắm, người từ trường khác cũng được đưa vào câu lạc bộ của trường.

Hai người vừa trò chuyện về cuộc sống trong học kỳ mới, vừa vui vẻ thưởng thức bữa tối cho đến khi hoàng hôn buông xuống rồi mới rời khỏi nhà hàng.

Vừa mở cửa, tiếng chuông gió thanh thúy, gió lạnh phả vào mặt.

Bên ngoài nhà hàng có khu vực dùng cơm ngoài trời, nhưng vào mùa đông chẳng ai muốn ngồi ở bên ngoài cả. Giờ đây, những ngọn đèn nhiều màu sắc cuộn trên hàng rào gỗ của cửa hàng được thắp sáng, tỏa sáng rực rỡ trong đêm, tựa như những viên ngọc được treo lên.

Sở Thiên Lê đứng ở lan can, ngắm nhìn ánh đèn, lại xoa xoa lòng bàn tay, vui vẻ nói: “Mùa xuân sắp đến rồi, trời sẽ không lạnh nữa.”

“Ừ.”

Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng lên tiếng trả lời, lại lén lút nhìn về phía cô, ánh sáng ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt cô, chỉ để lại những đường nét mềm mại. Cô chăm chú nhìn những chiếc đèn màu không chớp mắt, đôi mắt lấp lánh những ngôi sao như dải ngân hà.

Trong lòng anh khẽ động, lại trầm ngâm mấy giây mới mở miệng nói: “Vừa rồi anh đã bỏ quên một việc.”

“Việc gì?”

Sở Thiên Lê tò mò quay đầu lại, nhưng thứ cô cảm nhận được chính là hơi thở quen thuộc, sự đụng chạm mềm mại ẩm ướt, cùng với sự kiềm chế và dịu dàng chưa từng thay đổi của anh.

Đây là một nụ hôn tinh tế lưu luyến, không bao lâu sau cô đã bị kéo đi như một dòng sông tuyệt đẹp, từ từ đắm mình trong trong ánh mặt trời, sóng gợn lăn tăn.

Cô vô thức nhắm mắt lại.

Chỉ còn dư lại mùi thơm của hoa hồng và vị thanh ngọt của mật ong, cùng với sự thất thủ không có cách nào giãy dụa.

Một lúc lâu sau, Đàm Mộ Tinh mới chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng ngời lóe lên, mím môi nói: “Cái này em cũng có.”

Sở Thiên Lê không nói gì, chỉ nghe được nhịp tim đập thình thịch của chính mình.

Cô cảm thấy Tinh Tinh nói không sai, đồ uống này quả thực có chứa cồn, vừa rồi rõ ràng cô uống nó như nước ngọt, nhưng bây giờ nó khiến cô say đến đầu váng mắt hoa, hoàn toàn bối rối.

Bóng đêm thâm trầm.

Đàm Mộ Tinh đưa Sở Thiên Lê về đến khu vực gần biệt thự nhà họ Hạ, cô nhẹ nhàng bước về nhà, mỗi một bước đi đều giống như giẫm lên đám mây vậy.

Trong phòng khách, Sở Thiên Lê nằm thẳng trên sofa như con cá muối, hai tay khoanh trước ngực, bình thản nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn chưa thể hồi phục.

Khi Hạ Thời Sâm trở về nhà, anh ấy giật mình khi nhìn thấy ai đó nằm thẳng trên ghế sofa, anh ấy lập tức cau mày nói: “Em lại đang làm cái gì vậy?”

Ở công ty, thì anh ấy cạnh tranh giờ tăng ca với Thích Diệm, cho tới bây giờ mới ngồi xe trở về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một xác chết, điều này đương nhiên khiến anh ấy vô cùng bàng hoàng.

Sở Thiên Lê mở miệng muốn giải thích, nhưng cảm giác bất lực vẫn không hề giảm bớt, thế là cô cứ tiếp tục ngã người trên ghế sofa. Não bộ vẫn đang xử lý lại thông tin của tối nay.

“Nếu có thời gian nằm ở đây, không bằng về phòng chuẩn bị bài tập trước.” Hạ Thời Sâm bất mãn nhắc nhở, “Trường học sắp khai giảng rồi, học kỳ trước em không đến trường, không biết đã bỏ lỡ biết bao nhiêu là kiến thức.”

Sở Thiên Lê nghe được lời này, cô hoàn hồn lại, tủi thân nói: “Anh à, chương trình học đại học cũng không căng thẳng như vậy chứ.”

Hạ Thời Sâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Rất nhiều người không chăm chỉ cố gắng ở trường học, vào thời khắc mấu chốt thì hối hận không kịp đâu.”
id="id_Toc169869497" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận