Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 527

Chương 527Chương 527

Liễu Quân chỉ cho rằng Đàm Mộ Tinh muốn bắn xe nhưng lại bắn phải cây, trùng hợp giúp bọn họ thoát khỏi vòng vây. Dù sao bắn súng trong lúc di chuyển tương đối khó khăn, người bình thường rất khó có thể làm được.

Sắc mặt Mai Như Cảnh lộ vẻ kinh ngạc: “Từ trước đó tôi đã phát hiện hình như cậu rất có tố chất làm vệ sĩ.”

Lần trước lúc Đàm Mộ Tinh trong trạng thái cuồng bạo mạnh mẽ, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Mai Như Cảnh.

Đôi mắt Sở Thiên Lê tỏa sáng, thán phục mà nói: “Tinh Tinh không cần dạy cũng biết rất nhiều thứ!”

Đàm Mộ Tinh đã thành thật mà trả súng về chỗ cũ, anh đối mặt với ánh mắt tán thưởng của mọi người trên xe, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải vậy...”

“Chẳng lẽ là từng học huấn luyện quân sự sao?”

“Không phải, thật ra là do trước kia người nhà muốn tôi giảm béo, sau đó đã để tôi tham gia huấn luyện.” Đàm Mộ Tinh xấu hổ cúi đầu, “Học được một ít tri thức không dùng đến ở trong nước.”

Năm đó vì giúp Đàm Mộ Tinh giảm béo, thật sự là loại phương pháp nào gia đình anh cũng đã từng dùng qua, thậm chí còn để anh tham gia vào các hạng mục như leo núi, sinh tồn nơi hoang dã. Bởi vì hoạt động trong nước khá ít, bọn họ còn đăng ký trại hè ở nước ngoài, nên đương nhiên là cũng từng tiếp xúc với câu lạc bộ bắn súng.

Nếu như là những đứa trẻ khác, nói không chừng chúng sẽ phàn nàn liên tục, nhưng tính tình Đàm Mộ Tinh hiền lành, anh đã thật sự ngoan ngoãn mà chịu khổ, nhưng bất đắc dĩ là thật sự không thể gầy đi được, mà chỉ thu hoạch được một ít kỹ thuật mà người bình thường không dùng tới.

“Không phải là lúc này đã dùng đến sao? Đến đây còn rất đáng giá.” Liễu Quân liếc mắt nhìn chỉ dẫn trên xe, nói, “Nơi này cách điểm đặt chìa khóa la bàn rất gần, bên kia có người của chúng ta, đi hội họp với bọn họ trước đi.”

Tất cả mọi người thoát khỏi chiếc xe SUV màu đen, cũng không tiện lập tức trở về đại sứ quán, nói không chừng sẽ bị kẻ tập kích chặn đường, nên đã đi tới cứ điểm đặt la bàn.

Một lát sau, đám người Sở Thiên Lê đã đến nơi sau một hành trình gập ghềnh, Liễu Quân gửi tin tức cho Phan Nghĩa Thành cùng đồng đội, ngay sau đó liền biết được tình huống ở hiện trường.

“Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu.”

“Tin tốt là, đám người kia không dây dưa với chúng ta quá lâu, thấy tình thế không ổn nên đã lái xe chạy trốn, có người bị thương nhẹ, nhưng tình huống vẫn có thể khống chế.” Liễu Quân nhíu mày, “Tin xấu là, người cầm viên đá rune đã bị bắt đi, nhưng mà trước đó người đó đã để lại chìa khóa, hiện tại Thất Tinh liên châu đã có bốn viên châu.”

Lúc trước Albert đã giao viên đá rune cho Kiều, dù sao thì vật này cũng có quan hệ dây mơ rễ má với phù văn runes*, Kiều đúng là người thích hợp được chọn, ai ngờ lại bị người khác nhằm vào.

*Phù văn runes: Một công cụ bói toán đã có từ rất lâu của dân tộc Germani ở Bắc Âu.

Hôm nay hai người cũng đi đặt chìa khóa, sau khi Tu Tại Uyên thành công đặt thanh kiếm gỗ đào, Kiều và Albert cũng lần lượt hoàn thành công việc.

Sở Thiên Lê cảm thấy kinh ngạc: “Lại là thần hộ mệnh sao? Sao lần nào cũng là anh ta gặp xui xẻo vậy?”

Mai Như Cảnh: “Lần trước cũng là anh ta bị đánh vô cớ.”

“Nghe nói bên linh bãi cũng có người đến cướp, nhưng người cầm linh bãi trốn vào di tích, nên không bị bọn họ bắt được.” Liễu Quân nói, “Chúng ta đúng lúc ở cùng một chỗ, không bị phân tán lực lượng, lúc này mới tránh được một kiếp.”

Đám người Sở Thiên Lê bận rộn xong chuyện chuông Tam Thanh, còn đặc biệt ngồi xe đến xem kiếm gỗ đào, tương đương với việc đoàn đội chủ yếu đều tụ lại một chỗ.

Albert còn dùng linh bãi để bói xem tung tích của Kiều, tính mạng của đối phương tạm thời vẫn an toàn không bị uy hiếp, chỉ là không xác định được đã bị giấu ở nơi nào. Trong đội ngũ người tập kích rõ ràng cũng có người học thuật số, tương đối quen thuộc với thủ pháp bói toán tìm người tìm vật, nên đương nhiên là sẽ có một bộ phương pháp để đối phó.
id="id_Toc169869434" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận