Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 579

Chương 579Chương 579

Mãi cho đến khi Hạ Thời Sâm gặp ai đó tại văn phòng tổ dự án.

Tổ dự án đóng quân tại tòa nhà văn phòng ngoài trường, cách đó không xa chính là làng đại học. Do đó, đoàn người Hạ Thời Sâm mới có thời gian vượt qua trường tới văn phòng. Vừa tích lũy tri thức trên trường, vừa hoàn thành thực tập ngoài trường.

Thế nhưng, một vị khách không mời bỗng xuất hiện giữa phòng họp tụ hội những anh tài. Sở Thiên Lê nghênh ngang ngồi bên trong, còn nhàn nhã uống trà sữa, đung đưa chân, trước mặt chồng chất đồ ăn vặt đủ màu sắc, trấn tĩnh điềm nhiên chào hỏi: “Ơ, anh trai anh tới rồi.”

Hạ Thời Sâm vừa trông thấy cô là huyết áp lập tức tăng cao. Với anh ấy, việc gặp phải nhóc trẻ trâu lúc đang làm việc chẳng khác gì áo sơ mi vừa giặt sạch đã bị mực nước bắn vào, nổi quạu lên: “Sao em lại ở đây?!”

“Bởi vì hôm nay em tới trường học làm thủ tục.” Sở Thiên Lê chớp mắt: “Trường của chúng ta gần nhau mà.”

Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm không học cùng trường nhưng trường của hai người ngay sát cạnh nhau.

“Không phải em đi cùng Đàm Mộ Tinh sao?” Hạ Thời Sâm nhíu mày, anh vừa gọi điện thoại tìm người, vừa hờ hững nói: “Giờ anh gọi cậu ta tới dẫn em đi.”

Cô hẳn nên chịu sự giám sát của người giám hộ mới, không nên ra ngoài quấy rối làm anh bị xui xẻo.

Điều khiến người ta tiếc nuối chính là Đàm Mộ Tinh không nghe điện thoại.

“Tinh Tinh đang phỏng vấn mà, không nghe máy được đâu.”

Hôm nay Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi làm thủ tục ở trường, xong xuôi lại nhận được tin từ giáo sư Phan.

Thì ra kỹ thuật của Đàm Mộ Tinh tại nước H đã khiến Liễu Quân chú ý. Cứ thế, Liễu Quân nhờ Phan Nghĩa Thành hỏi giúp suy nghĩ của Đàm Mộ Tinh, rằng có tính đến chuyện trở thành đồng nghiệp tương lai của mình hay chăng.

Sở Thiên Lê và Phan Nghĩa Thành rõ ràng chỉ có thể làm văn chức. Bọn họ còn hơi khác với đám người Liễu Quân, chỉ có Đàm Mộ Tinh đủ tư cách về mặt sức bền cơ thể.

Gấu lớn và gấu nhỏ vốn đang hẹn nhau đi dạo ở trường đại học, nào ngờ gấu lớn đột ngột bị gọi đi, phải đợi gặp xong mới ra tìm cô được.

Trong lúc chán chết đi được, Sở Thiên Lê nhớ ra Hạ Thời Sâm đang học ở trường bên cạnh, cứ thế tiện đường đi bộ sang thăm.

Sở Thiên Lê im bặt không nhắc tới chuyện mình rảnh rỗi, quan tâm săn sóc nhìn chăm chú Hạ Thời Sâm, giả mù sa mưa nói: “Em nghe mẹ nói dạo gần đây anh trai bận việc ở trường, em sợ anh mệt chết đến nơi nên chưa làm xong thủ tục đã tới, muốn hỏi han anh chút...”

“Có người nhà tốt như vậy, chẳng lẽ anh không cảm động sao?” Sở Thiên Lê chân thành tha thiết nói: “Không phải nên lã chã rơi lệ chuyển cho một khoản lớn ư!”

“...” Hạ Thời Sâm nghe giọng điệu khoa trương của cô thì lập tức siết chặt nắm tay, rất muốn nói mình chẳng cảm động tẹo nào, xui thay lại không dám động vào cô, không thể trình diễn cảnh hành hung trẻ con.

Sở Thiên Lê ở phòng họp hết ăn lại uống như về nhà mình, chẳng có hình tượng gì đáng kể.

Hạ Thời Sâm bỗng nhức nhức đầu. Anh ấy sinh lòng ngờ vực, dò hỏi: “Đáng lý em chỉ biết trường anh học thôi, sao em tìm được tới tận đây?”

Tổ dự án không nằm trong trường mà ở tòa nhà văn phòng gần đó, ngoài cửa còn có bảo vệ kiểm tra danh tính. Dẫu Sở Thiên Lê biết anh làm việc tại đây thì theo lý cũng không thể thừa cơ hội vào đây được.

Đây lẽ ra phải là cấm địa với nhóc trẻ trâu. Do đó lúc mới thấy cô, anh mới như gặp sét đánh giữa trời quang.

“Em vốn định lên một quẻ, nào ngờ gặp trúng người quen.” Sở Thiên Lê mừng rỡ nói: “Sau đó được dẫn tới đây.”

Sở Thiên Lê đi bộ thẳng đến cổng trường rồi mới phát hiện người ngoài không thể vào, may mà tình cờ gặp người nào đó rời trường.

Hạ Thời Sâm nhíu mày: “Người quen?”

Chính vào lúc này, cửa phòng họp mở. Thích Diệm ôm đồ ăn vặt trở về, dịu giọng nói: “Họ tìm ra những thứ này, em muốn ăn không?”

Sở Thiên Lê khó xử nói: “Dạ, nhưng hình như em ăn không vô...”
id="id_Toc169869486" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận