Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 416

Chương 416Chương 416

Người đàn ông mặc đồ đen đi vào phòng rồi nhìn xung quanh, tùy tiện ném túi xách của mình lên ghế sô pha rồi cau mày nói: “Nơi này tồi tàn thật đấy!” “Anh Hoàng, anh đến rồi sao, dạo này ở đại sảnh thế nào rồi?” “Đừng nói nữa, ông đây nghĩ đến là lại thấy khó chịu, toàn đụng phải mấy đạo sĩ hôi hám...” Người đàn ông mặc áo đen nhìn thấy một nhóm người mặc đạo bào ở trong góc, lập tức hét lên: “Ayss, đúng thật là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng đụng phải!”

Trong góc, các đệ tử Càn Môn đều mặc đạo bào, nhìn những người xung quanh, kinh ngạc nói: “Quả nhiên người của ba đạo chín phái đều đến đây, khó trách các đạo trưởng nói rằng tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.” Mặc dù ở đây đều là nhân sĩ huyền học, nhưng lại đến từ các tông môn khác nhau, trước đó có khi còn từng là kẻ thù cũ, nên đương nhiên không thể coi là hòa thuận vui vẻ được.

“Tiểu sư thúc không sao đó chứ? Đây là lần đầu tiên ngài ấy xuống núi, mà giờ lại đi tách với chúng ta.”

Trong đám người có một vị đạo sĩ trẻ tuổi, đạo bào của anh ta hơi khác so với mọi người, kết cấu tất nhiên là phức tạp hơn rất nhiều, trông có vẻ là trụ cột của đội ngũ, đáp: “Tại Uyên giỏi bói toán, chắc là có thể xử lý được, nhưng vẫn còn phải xem liệu chúng ta có thể vượt qua được bài sơ tuyển hay không đã.” Không lâu sau, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh cũng đến phòng thi, cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa ghi “Phòng thi số 3”, sau đó nhìn quanh đám người trong phòng, tò mò nói: “Ai, đúng là đã lâu không gặp nhiều lang băm như vậy rồi, bây giờ mà tớ muốn báo cáo nơi này thì có được coi là ác lắm không?” Đàm Mộ Tinh yếu ớt nhắc nhở: “Nhưng chúng ta cũng tới đây để thi sơ tuyển mà...”

“Không phải kỳ thi vẫn chưa bắt đầu sao? Chúng ta tố cáo trường thi trước, vậy thì chỉ còn lại hai chúng ta, thắng đậm rồi còn gì!”

Đàm Mộ Tinh: “?” Chiêu tố cáo chèn ép đồng nghiệp này, đúng là chẳng khác gì nhà tư bản.

Đàm Mộ Tinh đi cùng Sở Thiên Lê đến lối vào phòng thi, phát hiện ra những người bên trong có phong cách ăn mặc khác nhau, kinh ngạc nói: “Quần áo của mọi người đều rất độc đáo.”

Trong phòng có người mặc đạo bào, có người mặc áo Tôn Trung Sơn, tất nhiên cũng có người ăn mặc bình thường, nhưng phụ kiện của bọn họ lại rất kỳ lạ, có cái là đồng xu, có cái là đồ trang sức bằng ngọc bích. Bọn họ thi thoảng trò chuyện một hai câu, có một số người trông như đã sớm quen biết nhau. Sở Thiên Lê buồn cười nói: “Tinh Tinh bây giờ giống như người không hiểu gì về manga anime, vô tình bước vào triển lãm truyện tranh vậy.” “... Cũng gần như vậy.” Đàm Mộ Tinh đầy mặt khó xử, anh quả thật không hiểu huyền học, bèn hỏi: “Sao bọn họ lại biết rõ nhau như vậy?”

“Bởi vì những người làm trong ngành này thường xuyên gặp nhau trong hội nghị, đặc biệt là những người làm việc kiếm tiền như chị Như Cảnh, về cơ bản là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có đôi khi còn tranh giành mối làm ăn của nhau.” Sở Thiên Lê giải thích: “Hơn nữa có những người còn xung đột tu vi với nhau, không cẩn thận còn đấm nhau đến vỡ đầu chảy máu.” Đàm Mộ Tinh: “Tu luyện có xung đột với nhau?”

Sở Thiên Lê gật đầu: “Đúng vậy, chị Như Cảnh và tớ đều không tin tôn giáo, chỉ tham gia vào thuật số, nhưng có người còn nghiên cứu những thứ khác, thường thường là không ai phục ai.”

Đồng hồ treo tường chậm rãi điểm chín giờ sáng, là thời gian được thông báo bắt đầu sơ tuyển, thế nhưng người phụ trách vẫn không hề xuất hiện. Người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên ghế sô pha, tùy ý bắt chéo chân, có mấy người còn đang tụ tập xung quanh, anh ta bất mãn nói: “Ý gì đây? Không có ai là sao?”

“Có người nào ra sắp xếp một chút không? Chẳng phải đã nói rằng bài thi bắt đầu lúc chín giờ sao?”
id="id_Toc169869323" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận