Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 564

Chương 564Chương 564

Cô không quan tâm đến những lời bình luận bên ngoài và hư danh, nhưng đây là sự ghi nhận và quan tâm của những bậc tiền bối dành cho cô, ý nghĩa có sự khác biệt rất lớn!

“Nếu dựa theo lý thuyết không gian bốn chiều, loại chuyện này không phải là không thể làm được.” Phan Nghĩa Thành cười nói: “Ông nội của cháu một mực truy tìm tung tích của tổ sư gia, nhưng không ngờ rằng cháu cuối cùng đã làm được.”

Sở Thiên Lê cầm viên hồng ngọc vàng trong tay, kiêu ngạo hất cằm: “Ngay cả tổ sư gia cũng thừa nhận cháu là người giỏi nhất thiên hạ.”

Đàm Mộ Tinh nghi hoặc hỏi: “Hai người đã trò chuyện ở hành lang sao?”

“Không, chỉ nhìn nhau thôi.”

“Vậy ông ấy nói điều này khi nào?”

Sở Thiên Lê tự tin nói: “Ông ấy đưa cho tớ đá Thiên Lê, đây không phải là khen tớ đệ nhất sao?”

Đàm Mộ Tinh: “... Đương nhiên cậu đã đặt tên xong cho hòn đá rồi.”

Viên hồng ngọc vàng tinh khiết không có tên nên Sở Thiên Lê gọi nó là Đá Thiên Lê và trực tiếp đặt tên cho nó.

Sở Thiên Lê vui vẻ nói: “Ông ấy còn khuyến khích tớ tiếp tục nghiên cứu các vì sao, nỗ lực học tập kiến thức Trung Hoa và phương Tây để phát triển tông môn, cuối cùng trở thành thiên tài chiêm tinh xuyên thế hệ, vượt qua nhiều thế hệ trong quá khứ và không có vấn đề nếu tớ vượt qua ông ấy...”

“...”

Đàm Mộ Tinh đối mặt với vẻ tự mãn của cô, anh không biết cô thực sự có thể tổng hợp được những ý nghĩ phong phú như vậy từ ánh mắt của tổ sư gia mình.

Đáng tiếc, có lẽ tổ sư gia sẽ không bao giờ liên lạc được với bọn họ nữa, cũng không thể xuất hiện nói: “Chuyện này ta không nói ở hành lang.” Quyền giải thích cuối cùng thuộc về Sở Thiên Lê.

Sở Thiên Lê muốn cất đá Thiên Lê đi. Cô cầm cẩn thận nhưng lại không biết để ở đâu.

“Hãy để tớ làm một sợi dây chuyền cho cậu.”

Đàm Mộ Tinh tìm một chiếc vòng cổ có mang theo một cái bình pha lê nhỏ. Anh đặt viên đá Thiên Lê vào trong bình một cách cẩn thận và nhẹ nhàng giúp cô đeo vào. Viên đá hồng ngọc vàng trong bình thủy tinh còn nguyên vẹn không bị hư hại gì. Cô không những có thể mang theo bên mình mà viên đá còn không bị tiếp xúc trực tiếp với thế giới bên ngoài.

“Sau khi về có thể nghiên cứu thành phần.” Phan Nghĩa Thành nói: “Nhưng nếu nó được đưa trực tiếp cho cháu thì chắc chắn sẽ không có hại gì.”

Nếu là quà của tổ sư gia thì hàm chứa phước lành và không thể là điều xấu.

Sở Thiên Lê gật đầu, nhìn viên ngọc sáng như sao trong lọ, tựa như vẫn nhìn thấy những con người từ hàng trăm năm nay dưới cùng một bầu trời đầy sao.

Họ từng đặt chân đến đây với cùng một lý tưởng, để rồi biến thành một ngôi sao nhỏ trong lịch sử lâu đời.

Sau khi di tích bị đóng cửa, tội ác của Lin và những người khác lần lượt được phán xét và các nhà nghiên cứu cuối cùng đã mở ra hòa bình.

Trung Quốc và gia tộc Mondson mỗi bên giữ lại chìa khóa để bảo quản, sau khi thương lượng, quả cầu pha lê bị bỏ lại trong đống đổ nát của nước H, những chiếc chìa khóa còn lại được trả lại cho chủ nhân ban đầu.

Sau đó Sở Thiên Lê biết được rằng con lắc không thuộc về gia tộc Mondson và luôn là tài sản riêng của Albert. Ông ấy không muốn bán con lắc nên đã hợp tác với Mondson để giúp khám phá di tích đá thạch anh.

“Sau khi hoàn thành việc khôi phục di tích mà mình chịu trách nhiệm, tôi dự định ở lại nước H và tiếp tục nghiên cứu các bức tranh tường ở hành lang. Mặc dù chúng ta không thể chứng kiến sự mở cửa của di tích nhưng chúng ta vẫn có thể khai thác được những thông tin có giá trị từ những bức tranh tường đó.” Albert mỉm cười: “Các bạn có hứng thú làm việc cùng tôi không?”

Albert luôn ngưỡng mộ sự yên bình của đất nước H. Vốn dĩ ông ấy định sống ở đây nên đã gửi lời mời đến Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi còn phải về Trung Quốc đi học.”

Albert ngẩn ra: “À, đúng rồi, các cậu vẫn còn là sinh viên, chắc gia đình các cậu sẽ không đồng ý...”
id="id_Toc169869471" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận