Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 381

Chương 381Chương 381

Ông ấy giống như một bộ phận hiểu biết về đế chế xe hơi, cho dù mình không mua xe, dù chưa mua ô tô nhưng biết rất nhiều về các hãng xe khác nhau và có thể nói về hiệu suất cũng như giá cả của chúng, ông ấy hiểu ô tô hơn bất kỳ ai sở hữu ô tô.

Một số người sẽ đáp lại một cách lịch sự, trong khi những người khác sẽ ngượng ngùng khi được giới thiệu và nhanh chóng kiếm cớ rời đi, kẻo tránh né việc được giới thiệu.

Không bao lâu sau ông chú trung niên liền chú ý tới Sở Thiên Lê đi theo ông ấy, chủ động chào hỏi: “Các cháu muốn nghe cái gì? Ta thấy các cháu đi cùng ta một đoạn đường rồi.”

Đàm Mộ Tinh vội nói: “Thật ngại quá...”

Bọn họ vẫn len lén đi theo ông chú trung niên, nghe ông ấy trao đổi sản phẩm với những người xung quanh.

Sở Thiên Lê bị phát hiện cũng không sợ, cô thẳng thắn nói: “Cháu muốn nghe hết, nhưng lại không hiểu chút nào.”

Có vài người rụt rè, không muốn lộ ra sự thiếu hiểu biết của mình, nhưng lại không dám nhìn quá nhiều, muốn vội vàng rời đi. Sở Thiên Lê không thèm để ý đến sự xấu hổ đó, đơn giản tiết lộ mình là gà mờ.

Ông chú trung niên cười to: “Có thể, có thể, vậy thì đi dạo một vòng thôi, lần đầu không hiểu thì hai lần sau sẽ hiểu, ta sẽ giải thích cho cháu một chút!”

“Cảm ơn ngài.”

Ông chú trung niên tên là Lý Lập Kha, ông ấy là một nhà buôn bán đồ trang sức và kinh doanh quanh năm ở thành phố G. Sở Thiên Lê nhìn tướng mạo biết đối phương là người hay nói, bản thân cũng có chút quen thuộc, thích nhất là cùng người khác nói chuyện trang sức.

Đúng như dự đoán, Lý Lập Kha thu hoạch được hai thính giả, ông ấy càng ra sức giảng giải, háo hức bao quát mọi chuyện rồi sắp xếp nói: “Đây là viên kim cương xanh hình quả lê, cháu có thể đeo thử, để bọn họ lấy ra cho các cháu xem thử...”

Sở Thiên Lê nhìn thấy nhân viên công tác đeo găng tay trắng cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương xanh ra, tò mò hỏi: “Không mua thì cháu cũng có thể đeo thử sao?”

Lý Lập Kha nói một cách dứt khoát: “Có thể đeo, có thể đeo, triển lãm chính là hội nghị đánh giá, để mọi người quan sát kỹ trang sức ở khoảng cách gần, nếu không thì ai dám đấu giá chứ?”

“Đương nhiên có một số vật phẩm đặc biệt, không dễ đụng vào, nhưng những thứ này cơ bản đều có thể để cho bọn họ lấy ra, nếu nhân viên công tác từ chối, cháu có thể khiếu nại.” Lý Lập Kha cười nói, “Hàng năm ta đi xem triển lãm trang sức quá nhiều, nên ta không thể tiêu tiền vào mọi thứ được.”

Sở Thiên Lê gật đầu: “Thì ra là thế, người trong thôn đều đã học được.”

Đàm Mộ Tinh: “Ngài thường xuyên đến đây vì công việc sao?”

“Không sai biệt lắm đâu, dù sao thì cháu cũng phải biết thì mới có thể nói chuyện được với mọi người.”

“Vậy bình thường ngài mua cái gì?” Sở Thiên Lê phát hiện người này hiểu nghề, khiêm tốn hỏi ý kiến: “Mua cái nào thích hợp hơn?”

Lý Lập Kha: “Ai, bình thường ta không buôn bán đồ trang sức cổ. Những thứ này đều được nhà đấu giá định giá tốt. Chúng có giá trị bảo quản và có thể giữ được lâu dài, nhưng nếu muốn làm thì không thích hợp, muốn kiếm tiền nhanh thì cũng không thích hợp lắm. Nếu các cháu thật sự cảm thấy hứng thú, lát nữa ta sẽ dẫn các cháu đi một phòng khác.”

Sở Thiên Lê nghe nói bảo bối ở trong sảnh này, không dễ kiếm tiền, hiện tại ngay cả tâm trạng nhìn viên kim cương xanh cũng không có, nóng lòng muốn cùng Lý Lập Kha đi xem một chút.

Đàm Mộ Tinh ngược lại không có ý kiến, toàn bộ quá trình cùng cô đi dạo lung tung.

“Được rồi, vậy chúng ta sang phòng bên cạnh nhé. Về cơ bản chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau ở đó.”

Lý Lập Kha dẫn bọn họ rời đi và di chuyển đến phòng triển lãm bên cạnh. Sở Thiên Lê vừa bước vào, cô liền phát hiện bầu không khí trong phòng rất khác thường, trong đại sảnh các loại đá thô đều được trưng bày ra, không còn là thành phẩm trang sức.
id="id_Toc169869288" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận