Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 520

Chương 520Chương 520

“Đây là tâm ma.” Tu Tại Uyên thở dài, cẩn thận nhìn vách núi, nhận ra nếu không giải mã được tin tức mấu chốt, có lẽ cả ngày anh ấy cũng không ra ngoài được.

Hang động im lặng, tâm ma dần dần trỗi dậy.

Trong lúc mơ hồ, đột nhiên Tu Tại Uyên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh ấy như bị sét đánh đứng im tại chỗ.

Bên kia, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi vào trong động tìm kiếm Tu Tại Uyên mất tích, cô gieo quẻ tìm phương hướng, ra lệnh: “Hình như ở bên kia.” Người khác hỏi: “Nhưng có mấy lối cơ.”

Liễu Quân: “Tìm hết đi!”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi cùng nhau. Bởi vì lối đi thực sự rất hẹp, ánh sáng trong động mờ mịt nên không có nguy hiểm gì, Đàm Mộ Tinh đi trước dò đường, Sở Thiên Lê đi theo phía sau.

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy con đường rẽ nhánh trước mặt, quay lại hỏi: “Chúng ta nên đi đâu đây...”

Giọng anh đột ngột dừng lại, phía sau không hề có ai!

Nhóc con đã biến mất rồi.

Đàm Mộ Tinh nhất thời cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân, anh không biết Sở Thiên Lê biến mất khi nào, nhưng trước khi rẽ vào góc đường, cô vẫn còn ở bên cạnh anh mà.

Trong hang tràn ngập không khí lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn có tiếng vọng lại. “Tinh Tinh, tớ nghĩ chúng ta có thể đi theo hướng này!” Sở Thiên Lê vui vẻ nói, nhưng mãi không nhận được câu trả lời, cô không khỏi ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn về phía trước: “Tinh Tinh?”

Đằng trước không hề có ai.

Sở Thiên Lê thấy vậy sửng sốt, nụ cười lập tức nhạt đi, nhìn chung quanh lẩm bẩm: “Đúng là nham hiểm, tàn tích này chuyên để bắt thầy bói, khó trách đạo sĩ nhỏ trốn không thoát.”

Sự nghi ngờ trong lòng Sở Thiên Lê càng ngày càng mãnh liệt, cô phát hiện di tích này chuyên nhắm vào những người am hiểu huyền học, từ những bức tranh tường trên hành lang cho đến cách bố trí hang động, đều là những cái bẫy đặc biệt dành cho thiên tài.

Cô bị đánh lừa ở chỗ quẹo, các ngôi sao không thể nhìn thấy thông tin bổ sung nào, nhưng cô lại không thể kiểm soát thông tin chảy vào não mình, vì vậy mới trúng chiêu.

Sở Thiên Lê lập tức quan sát cách bố trí của tường núi, muốn phá trận pháp thì nhất định phải nắm bắt được tin tức, phải giải mã được rất nhiều nội dung ẩn giấu trên tường.

Người bình thường không cảm giác được những thông tin này, nhưng người có kỹ năng liên tưởng mạnh thì lại khác, gieo quẻ nghĩa là biến sự trừu tượng thành cụ thể, sau đó suy ra kết quả của sự việc.

Những thông tin trên tường núi sẽ chọc vào điểm yếu bên trong của con người, khiến họ nhìn thấy ảo giác mà họ không muốn chấp nhận.

Hình ảnh ảo giác tuy là rất thật nhưng người ngoài lại không nhìn thấy được, thậm chí mỗi người còn mỗi khác, là ám chỉ trong tiềm thức của cá nhân. Một lượng lớn thông tin tràn vào khiến tầm nhìn của cô cũng trở nên mờ mịt. Trong hang động, đột nhiên Dư Tân và Hạ Chính Hợp xuất hiện, khuôn mặt của họ không hề bao dung và hiền từ như trước đây, mà thay vào đó, lại cau có phàn nàn với cô: “Sao con lại kém cỏi như vậy chứ? Cái gì cũng không bằng được Thời Sâm?”

Sở Thiên Lê vui vẻ vỗ tay: “Bởi vì con là một đứa nhóc vô dụng, con còn tưởng rằng ba mẹ đã biết từ lâu rồi chứ. Được rồi được rồi, con đang gấp, con phải đi đây!”

Sở Thiên Lê rất chắc chắn những gì mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, cho nên cô sẽ không bị ảnh hưởng, nóng lòng muốn sớm thoát khỏi hoàn cảnh quỷ đánh tường này càng sớm càng tốt.

Một lúc sau, hình ảnh của Hạ Thời Sâm xuất hiện, trong mắt anh ấy mang theo một tia lạnh lẽo, mặt mày chán ghét nói: “Em có biết anh muốn em biến mất đến mức nào không?”

“Trời ơi, anh trai trong ảo giác cũng gần giống ngoài đời.” Sở Thiên Lê theo bản năng lấy điện thoại di động ra, bội phục nói: “Thật sự nên chụp lại một tấm, anh đúng là trong ngoài như một.”

Bóng dáng của Hạ Thời Sâm biến mất, sau đó mọi thứ bắt đầu tối tăm.
id="id_Toc169869427" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận