Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 411

Chương 411Chương 411

Mai Như Cảnh cầm luôn lấy mũ che nắng, cô ấy đội lên bên trên chuông Tam Thanh, cười nói: “Như vậy được chưa? Chị đã che lỗ tai nó đi rồi, lần này nó không nghe được đâu, nó cũng không biết mình là cái chuông hỏng!”

Sở Thiên Lê thở dài: “Đây chính là che tai lừa gạt trong truyền thuyết sao?”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Mai Như Cảnh ném chuyện về chuông Tam Thanh qua một bên, sau đó nói chuyện chính với hai người, cô ấy mở miệng nói: “Các em có nhớ không, lần trước đi cùng chị đi tìm việc của người kia, có một người kia đột nhiên liên lạc với chị, bây giờ có một hạng mục lớn, muốn tìm người để hoàn thành, tiền không phải là vấn đề!”

Sở Thiên Lê nghe vậy thì khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến Thi Trác Cừ.

Đàm Mộ Tinh thăm dò liếc nhìn cô một cái, rõ ràng anh cũng cân nhắc đến cùng một điểm này, anh hỏi: “Cũng là mấy người Thi tổng sao?”

Mai Như Cảnh gật đầu: “Đúng, nhưng lần trở lại này không phải Thi tổng, mà là em trai của anh ta tìm đến, có lẽ các em không có ấn tượng.”

Sở Thiên Lê: “Là người lúc ấy phụ trách chiêu đãi cho chị Như Cảnh à?”

“Vậy mà các em vẫn còn nhớ à.” Mai Như Cảnh bất ngờ, cô ấy nói: “Là anh ta.”

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh im lặng trao đổi ánh mắt, bọn họ vừa mới gặp qua Thi Trác Cừ ở thành phố G, không ngờ là đối phương sẽ còn liên hệ với Mai Như Cảnh.

“Hạng mục này không giống với dự án lần trước kia của chúng ta, chị đã xác nhận rồi, tuy nhiên cũng có một chút sàng lọc, nhưng tuyệt đối không cần thi công.” Đến nay Mai Như Cảnh vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện đám người giáo sư Phan khảo đề, không vui nói: “Lần kiểm tra trước làm cho chị tự kỷ mất.”

Sở Thiên Lê: “Bọn họ có cụ thể nói hạng mục đó làm cái gì không?”

“Nghe nói có liên quan đến khai thác, bây giờ cũng chưa nói gì, sau khi thông qua khảo sát có quy định bảo mật, đến lúc đó lại liên hệ chi tiết sau.” Mai Như Cảnh nói: “Chị cũng biết công việc điểm mạch long huyệt là rất lớn, chị mới nghĩ nếu vậy thì chúng ta lập đội cùng nhau làm đi, các em cũng không có sư môn mà?”

“Em không biết bây giờ các đoàn đội mạnh thế nào đâu, chúng ta là kiểu người bên ngoài rảnh rỗi, muốn làm loại này hạng mục thật sự là khó, vốn không thể sánh bằng các loại môn phái kia!”

Mai Như Cảnh là gia truyền mà không kế thừa, đương nhiên không có người môn phái. Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đi theo Phan Nghĩa Thành, bọn họ cũng sẽ không kéo bè kết phái, khác với bọn người có sư môn như Du Ngật.

Sở Thiên Lê nghĩ đến bản đồ trên mặt bộ thẻ bài Khả Nạp, cô có thể đoán ra lí do Thi Trác Cừ cùng với thế lực sau lưng anh ta đi tìm người là gì, cô dò hỏi: “Tất cả mọi người đều lập nhóm à?”

“Chị nghe nói đã có mấy môn phái lớn, hẳn là tương đối nhiều người lập nhóm, em phải biết là bọn họ cũng rất lợi hại, ngay cả Càn Môn cũng dự định tới.” Mai Như Cảnh nói: “Lần trước các em không cho Lưu tổng phương thức liên lạc, em trai của anh ta còn cố ý tìm chị để hỏi về các em.”

Thi Trác Cừ nhớ là trình độ của Sở Thiên Lê không tệ, bất đắc dĩ lúc ấy lại không biết ngọn ngành, còn không biết từ lúc nào bị cô lấy mất danh thiếp.

Đàm Mộ Tinh nghi ngờ nói: “Càn môn có ai đi? Cả Tu Càn đạo trưởng không phải cũng đang bế quan à?”

Đàm Mộ Tinh còn nhớ ông nội đã nói là Tu Càn đạo trưởng không xuống núi, anh cũng thấy đã rất lâu rồi chưa gặp đối phương.

Mai Như Cảnh: “Không biết, hai năm nay Càn Môn cũng không lộ diện, bây giờ không hiểu sao lại rời núi, cho nên mới nói là áp lực cạnh tranh rất lớn.”

Sở Thiên Lê nghe bọn người Thi Trác Cừ tìm người ồn ào rầm rộ, cô có cảm giác không phải bọn họ phát hiện sự thật về một tỷ của tinh thạch mà đến câu cá, chỉ sợ là tại vì tiếp tục khai thác kế hoạch nên mới tập hợp đội ngũ.
id="id_Toc169869318" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận