Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 598

Chương 598Chương 598

Đàm Mộ Tinh khó hiểu: “Tại sao người trong câu lạc bộ trò chơi lại quan tâm đến những thứ này?”

Sở Thiên Lê nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bởi vì bọn họ muốn chơi game tốt hơn, cho nên cần một chút vận may để có thể mở trúng trang bị, nếu bỏ nghiện internet có thể thay đổi vận may, sau khi đổi vận may thì có thể mở trúng trang bị, lại có thể chơi game tốt hơn. Không phải là chuyện tốt sao?”

“...Việc này dường như đã hình thành một vòng khép kín.”

Nghe cô nói chuyện, như kiểu lãng phí 10 phút thời gian.

Đàm Mộ Tinh không biết trong câu lạc bộ trò chơi có ai từng chơi QQ hay không, sau đợt hoạt động loại trừ này, dường như chẳng còn lại gì.

Câu lạc bộ Dịch Học có 30 thành viên, chủ tịch câu lạc bộ là Sở Thiên Lê và phó chủ tịch câu lạc bộ là Đàm Mộ Tinh, cuối cùng chỉ còn lại mấu chốt chính là tìm giáo viên hướng dẫn cho câu lạc bộ. Chỉ cần có giáo viên hướng dẫn tham gia, việc thành lập câu lạc bộ cơ bản đã hoàn thành.

Thang Hi Linh nói cô ấy có thể giúp liên lạc với giáo viên hướng dẫn, nhưng gấu nhỏ đã sớm có mục tiêu khác.

Khoa triết học có phòng họp riêng, thỉnh thoảng giáo viên và sinh viên sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Trong phòng họp, Phan Nghĩa Thành nhàn nhã nhấp một ngụm trà nóng, hòa ái nhìn hai người, cảm khái nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau ở trường.”

Ba người họ từng làm việc cùng nhau trong một tòa nhà văn phòng kỹ thuật đường sắt, cùng nhau đáp máy bay đến sa mạc Gobi, sau đó du hành đến nước H lạnh lẽo và yên tĩnh. Giờ đây, bọn họ tụ tập cùng nhau trong một khuôn viên trường sống động và rực rỡ, bọn họ có cảm giác bọn học đã trải qua một đời người rồi vậy.

Bình thường Phan Nghĩa Thành không đến trường vào những ngày không có lớp, vào ngày nghỉ thì Đàm Mộ Tinh và Sở Thiên Lê không gặp được ông ấy, thay vào đó, bọn họ gặp Liễu Quân, người đang tìm kiếm công việc để phỏng vấn việc làm.

Bây giờ là đầu học kỳ, ba người bọn họ rất hiếm khi gặp nhau.

“Cuộc sống đại học thế nào?” Phan Nghĩa Thành quan tâm hỏi.

“Mọi chuyện đều ổn ạ.” Đàm Mộ Tinh lễ phép trả lời, theo bản năng liếc Sở Thiên Lê một cái, uyển chuyển nói: “Gần đây chúng cháu đang nghiên cứu câu lạc bộ ở đại học.”

“Câu lạc bộ sao, hay đó. Các bạn trẻ nên tham gia nhiều hoạt động hơn. Ta thấy các câu lạc bộ đó rất sôi động. Đổi lại nếu ta được trở lại thời đại học, có lẽ ta cũng muốn tham gia những câu lạc bộ đó.”

Sở Thiên Lê nháy mắt mấy cái: “Hiện tại giáo sư Phan không thường đến trường sao?”

Phan Nghĩa Thành cười híp mắt nói: “Mặc dù ta rất muốn thường xuyên gặp mặt các cháu, nhưng những môn chuyên ngành của sinh viên năm nhất không nhiều lắm, ta đoán sau này các cháu cũng sẽ học tiết của ta thôi.”

Lý lịch của Phan Nghĩa Thành tương đối cao, cho nên tân sinh viên không tiếp xúc nhiều với ông ấy, phải là các sinh viên năm cuối hoặc sinh viên tốt nghiệp thì mới gặp được ông ấy. Bình thường ông ấy kết thúc giờ học sẽ về nhà luôn, sẽ không ở lại trường nhiều, thậm chí ông ấy không có văn phòng cố định.

Sở Thiên Lê nhu thuận nói: “Vậy bây giờ chúng ta vừa vặn có cơ hội gặp mặt thường xuyên hơn.”

Phan Nghĩa Thành: “...?”

Đàm Mộ Tinh đúng lúc bổ sung: “Thực ra gần đây chúng cháu dự định thành lập một câu lạc bộ có tên là Dịch Học, muốn phiền ông làm giáo viên hướng dẫn cho câu lạc bộ...”

Phan Nghĩa Thành đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ông ấy mỉm cười đứng dậy nói: “Các cháu có muốn ăn gì không? Ta đi xem bên cạnh có đồ ăn vặt hay không.”

Sao Sở Thiên Lê có thể không hiểu phương pháp muốn đào thoát khỏi đây của giáo sư, trước đây cô đã bị ông ấy dùng một hộp trái cây sấy khô để lừa, đương nhiên sẽ không bị lừa nữa, cô lập tức cắt đứt kỹ năng chạy trốn của Phan Nghĩa Thành, kêu lên: “Ông dốc hết cả tâm huyết để viết ra “Chu Dịch Tân Giải”, chẳng lẽ ông không muốn nhiều người cảm nhận được sức hấp dẫn của Dịch Học sao?”
id="id_Toc169869505" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận