Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 497

Chương 497Chương 497

Sở Thiên Lê gật đầu, cô giữ vững tinh thần, tỉnh táo nói: “Vậy chúng ta gặp nhau ở trường đi, có lẽ sẽ sớm kết thúc thôi. Hơn nữa, Tinh Tinh vốn dĩ không có hứng thú với huyền học, đến di tích cũng sẽ cảm thấy nhàm chán thôi.”

Đàm Mộ Tinh: “Mỗi khi cậu nói dối người khác cậu đều cười đùa hoặc là đang tỏ ra tích cực.”

Sở Thiên Lê giật mình.

Đàm Mộ Tinh nghe cô thuyết phục anh quay về, anh đè nén nỗi cô đơn trong lòng, chậm rãi hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tớ không nên đi là sợ tớ gặp nguy hiểm, hay là cậu cho rằng tớ vô dụng?”

Thậm chí có lúc anh còn nghĩ rằng nếu mình cũng ma pháp, thì có phải người bên cạnh sẽ không còn phải lo lắng nữa không.

Nếu anh có thể bói toán, hoặc nếu anh giống như Tu Tại Uyên, chắc chắn sẽ không bao giờ có cuộc trò chuyện này.

“Đương nhiên là sợ cậu gặp nguy hiểm!” Sở Thiên Lê vội vàng giải thích, cô dừng lại mấy giây, cụp mắt xuống: “Cho dù cậu không bị thương, biết rõ phía trước khó khăn mà tớ vẫn để cậu mạo hiểm thì thật sự là ích kỷ, không nên như vậy.”

Đàm Mộ Tinh hít sâu một hơi, hỏi: “Nếu không chúng ta bàn bạc nên làm cái gì không nên làm thì thế nào?”

Sở Thiên Lê khó hiểu nhìn anh.

“Cậu nói để tớ mạo hiểm là quá ích kỷ, nhưng cậu nghĩ sao nếu tớ nói cậu có thể ích kỷ hơn một chút?”

Anh ngước mắt lên nói: “Tớ chỉ muốn biết, cậu đã từng có suy nghĩ ích kỷ nào với tớ chưa?”

Đôi mắt của Đàm Mộ Tinh tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng mờ ảo, giống như bông tuyết đầu tiên của mùa đông trên mái hiên, trông thuần khiết và dịu dàng

Trong đầu Sở Thiên Lê đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian thư giãn năm xưa, đội Sakura đang cùng nhau quây quần trong căn phòng ấm áp của sân nhà họ Đàm, nhìn tuyết trắng dần dần xói mòn, bao phủ núi trời, trò chuyện về chiêm tinh và anime từ sáng đến tối, dường như không có khoảnh khắc phiền lòng nào, ít nhất là ở bề ngoài.

Cô đã nhiều lần nghĩ rằng nếu ban đầu những Tinh Tinh không phải là gấu trắng mập mạp, không có những suy nghĩ nhạy cảm, mềm mỏng đó thì có lẽ câu chuyện sẽ không bao giờ phát triển như thế này.

Anh là một người hiền lành, lịch sự và chu đáo, cho dù không giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng chỉ cần không bị Vương Tranh quấy rầy, hẳn là anh cũng có thể kết bạn được hai ba người. Thời đi học anh rất khiêm tốn, thi đậu vào một trường khá tốt, nhiều năm sau, các bạn cùng lớp mới ngạc nhiên khi biết về gia cảnh của anh, đều cảm thán anh thâm tàng bất lộ.

Anh cũng sẽ gặp được những người rất tốt, sẽ luôn có những người phát hiện ra sự dịu dàng của anh.

Cuộc sống của anh đáng lẽ phải bình yên, lẽ ra anh phải đạt được hạnh phúc đáng ghen tị. Sự bình thường là hạnh phúc.

Nếu không gặp cô.

Nếu không gặp cô, anh sẽ sớm có thể bước vào một cuộc sống mới ở trường đại học, sau khi rời khỏi môi trường cấp ba, anh nhất định sẽ gặp được những người bạn mới, sẽ không bị thương ở sa mạc cằn cỗi, sẽ không phải thất vọng vì không biết số học, đây vốn không phải là thứ anh cần phải biết.

Khóe môi Sở Thiên Lê hơi động, cô muốn nói cái gì, lại không nói ra được. Cô biết chỉ cần cô kiên trì không cho Mộ Tinh theo, anh nhất định sẽ không đến nước H. Anh sợ ảnh hưởng đến cô, lo lắng sự tồn tại của anh sẽ gây phiền toái cho cô, anh chính là người sẽ suy nghĩ như thế.

Cô muốn nói nhưng lại giống như bị câm.

Trước sự im lặng của cô, ánh mắt Đàm Mộ Tinh trở nên cô đơn, nhẹ giọng nói: “Cậu không cần nghĩ đến chuyện khác, chỉ cần trả lời là có hay không là được rồi.”

“... Tại sao cậu lại muốn biết điều này?”

“Chỉ là tò mò thôi.”

“Tò mò cái gì gì?”

“Rõ ràng luôn có những lý do để không làm bài tập về nhà, mang đồ hai bước cũng mệt mỏi, tiêu rất nhiều tiền khi nhìn thấy thứ mình thích, làm việc một cách liều lĩnh... “ Đàm Mộ Tinh cười khổ: “Tại sao? Tại sao lúc này cậu có thể lý trí như vậy?”

Anh không hiểu.
id="id_Toc169869404" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận