Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 265

Chương 265Chương 265

Việc Sở Dịch Liệt để lại cuốn du kí ghi chép về bàn đạo đã mang theo một số di chứng, đó chính là từ đó Sở Thiên Lê đã học cách gọi mọi người bằng biệt danh. Cô phát hiện ra chỗ kỳ diệu của cách xưng hô mới, liên tiếp vài ngày đều nói về nó, khiến cho Đàm Mộ Tinh chịu sự quấy nhiễu này.

Đàm Mộ Tinh không hiểu sự chấp nhất của cô đối với biệt danh, vừa mới bắt đầu sắc mặt cậu còn đỏ ửng, cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng sau đó lại bị gọi đến mức tâm lặng như nước, không hề sợ hãi, thậm chí còn lên tiếng trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Thỉnh thoảng lúc hai người đang cúi đầu làm bài tập, trò chơi này sẽ đột nhiên bắt đầu.

Sở Thiên Lê nhìn hàm số toán học mà cảm thấy đau đầu không thôi, cô chống cằm hết nhìn đông tới nhìn tây, không hiểu sao lại lên tiếng: “Tinh Tinh.”

Đàm Mộ Tinh theo bản năng mà ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Sở Thiên Lê nghiêng đầu nhìn cậu một lát, rồi cô lại cúi đầu tiếp tục làm bài, khiến cho Đàm Mộ Tinh không hiểu ra sao.

Chẳng bao lâu, Sở Thiên Lê đặt bút xuống, lại nói: “Tinh Tinh.”

“Làm sao vậy?” Đàm Mộ Tinh lộ ra vẻ tò mò, “Có chuyện gì à?”

“Không có gì, gọi cậu thôi, hehe.”

“...”

Trước kia Sở Thiên Lê có chuyện gì thì kêu Tinh Tinh, bây giờ không có việc gì cũng Tinh Tinh, giống như là tìm được niềm vui mới.

Đàm Mộ Tinh thực sự hoài nghi là cô đang hưởng thụ cảm giác đùa giỡn tâm trạng người khác, bởi vì khi cậu bị gọi nhũ danh trước mặt mọi người thì sẽ hoảng loạn, cho nên cô thấy thích thú hơn cho đến khi khiến cho cậu miễn dịch với xưng hô này. Bây giờ cậu nghe thấy Tinh Tinh thì đều ngầm thừa nhận là đang gọi mình.

Phong trào xưng hô mới thậm chí còn lan tràn đến phân đội Sakura – Thủ lĩnh thẻ bài gồm 5 người.

Thời gian học ở trường của học sinh cuối lớp 12 bị kéo dài vô thời hạn, chẳng những ban ngày đi học cần ôn tập, buổi tối còn phải tạo nhóm tự học buổi tối, phải đến khuya mới thả học sinh về nhà. Trừ Khâu Tình Không ra, những người còn lại đều không chọn ra nước ngoài, tụ tập cùng nhau làm bài tập.

Khâu Tình Không cầm cuốn sách từ vựng TOEFL, cô ấy ngồi ở một bên học thuộc lòng, nghe thấy tên xưng hô của Đàm Mộ Tinh, liền phản đối nói: “Cô giáo, tớ không có đãi ngộ này, cậu chỉ gọi tớ là Kero.”

Sở Thiên Lê thử thăm dò mà nói: “Tình Tình?”

Khâu Tình Không lúng túng: “Quê mùa quá.”

“Không Không?”

Cả người Khâu Tình Không cứng đờ, da đầu cô ấy tê dại, phàn nàn mà nói: “Bỏ đi, tớ thu hồi lời mới nói, đừng gọi như vậy, giống như là Đường Tăng gọi Tôn Ngộ Không vậy.”

Đàm Mộ Tinh: “... Cho nên mới bảo cậu không cần hâm mộ.”

Hạ Thời Sâm cúi đầu lật sách, thấy bọn họ lại bắt đầu không tập trung, thản nhiên mà nhắc nhở: “Tự học đừng nói chuyện riêng.”

Thích Diệm đẩy đẩy kính, cười nói: “Tớ cũng không có đãi ngộ này, tại sao không gọi tớ là Diệm Diệm?”

“A cái này...” Ánh mắt Sở Thiên Lê rời đi chỗ khác, nói quanh co: “Gọi như vậy sẽ cảm thấy nguy hiểm.”

Sở Thiên Lê dùng biệt danh để gọi Đàm Mộ Tinh hoặc Khâu Tình Không thì đều không sao, nhưng nếu cô gọi Thích Diệm như vậy, luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ có chuyện, nói không chừng sẽ bị nữ chính truyện nữ cường đánh ngược lại.

Thích Diệm như suy nghĩ gì đó, cô ấy chỉ vào Hạ Thời Sâm, hỏi: “Vậy nếu gọi cậu ấy là Sâm Sâm thì sao?”

Sở Thiên Lê: “Thật kinh khủng.”

Hạ Thời Sâm: “Cảm ơn, có hơi buồn nôn.”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm hiếm khi có chung ý nghĩ, bọn họ đều cự tuyệt cách gọi xấu hổ như vậy, vào lúc này thật đúng là anh em ruột.

Trong thời gian đi học, lúc rảnh rỗi Sở Thiên Lê cũng học tập nghiên cứu bộ Red Crystal Tarot và la bàn, cô căn cứ vào tin tức trong du kí của ông nội, dần dần hiểu được về sư tổ Hạo Môn, còn tìm tư liệu lịch sử về triều Minh. Bởi vì la bàn là đồ cổ thời Minh, việc hiểu rõ bối cảnh thời đại là rất quan trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận