Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 272

Chương 272Chương 272

Mọi người đứng ở cửa phàn nàn về cuộc thi hồi lâu, cuối cùng đều nản lòng thất vọng mà quay về nhà, thù lao cao quả nhiên là đại diện cho nhiệm vụ không thể hoàn thành, chỉ là một vòng thi viết mà đã sàng lọc không biết bao nhiêu nhà nghiên cứu mệnh lý học trong cả nước.

Trên đường về nhà, Sở Thiên Lê bình thản nhắm mắt, cả người cô không có chút sức lực nào, đau lòng mà nói: “Xem ra là vẫn phải học đại học, đại học xã hội còn đáng sợ hơn so với đại học bình thường, đã lâu rồi tớ không bị sốc như vậy...”

Sở Thiên Lê tự nhận mình là người giỏi nhất thời nay, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể bị mắc kẹt bởi những điều kiện khác.

Đàm Mộ Tinh dở khóc dở cười: “Trở về chuẩn bị thi thôi, sau này còn có cơ hội.”

Sở Thiên Lê gặp phải thất bại nặng nề trong cuộc thi viết, khi trở lại trường học thật đúng là hăng hái vươn lên, muốn phá được tri thức về sự phát triển ở phía Tây, rất có khí thế nhất định phải hiểu được. Nếu thành tích của cô kém cỏi thì thôi, nhưng không ngờ chuyên gia số liệu về mệnh lý học còn thua trong cuộc thi tuyển chọn, thì thật sự là ngàn năm mới có một.

Hai người đều cho rằng việc này đến đây là kết thúc, nhưng không bao lâu lại nhận được thông báo phỏng vấn, nói là tiến vào vòng hai.

Sở Thiên Lê kinh ngạc nói: “Nhưng rõ ràng là tớ tính ra rằng sẽ thi rất kém.”

“... Có lẽ cậu là người cao nhất trong số người thấp?” Đàm Mộ Tinh thử hỏi, “Vị Mai đại sư chúng ta gặp lần trước còn hoàn toàn không biết.”

Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, Sở Thiên Lê cũng đã có thể tiến vào vòng thứ hai, vẫn đã vớt vát lại lòng tự trọng của cô, ít nhất là cô quả thật mạnh hơn so với không ít đồng nghiệp. Lần này cô không dám tùy ý tính toán lung tung, sợ biết trước kết quả, dẫn đến việc phát huy càng hỏng bét trong lúc phỏng vấn.

Đàm Mộ Tinh cùng cô đến tòa nhà văn phòng lần thứ hai, bọn họ viết sơ yếu lý lịch tập thể, chỉ cần chọn người đại diện để phỏng vấn, những người khác chờ ở bên ngoài.

Sở Thiên Lê gõ cửa bước vào trước, Đàm Mộ Tinh giúp cô cầm cặp sách, cậu ngồi chờ kết quả.

“Sở Thiên Lê đúng không?”

Sở Thiên Lê đẩy cửa vào chào hỏi xong, người phỏng vấn liền chủ động hỏi. Ông ấy là một ông lão với mái tóc hoa râm, khí chất nho nhã, hiền từ nói: “Tùy tiện ngồi đi.”

Sở Thiên Lê nói cảm ơn xong, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn qua hoàn cảnh trong phòng, phát hiện trong phòng làm việc được bố trí rất bình thường, giá sách bên cạnh để chồng chất các loại sách cùng văn kiện, quả thật chính là nơi làm việc bình thường.

“Ta thấy cháu viết sư thừa là Sở Dịch Liệt?” Ông lão vừa xem sơ yếu lý lịch, vừa tò mò tìm hiểu: “Bây giờ ông ấy đang ở đâu, đã lâu không gặp qua ông ấy.”

Sở Thiên Lê không ngờ ông nội mình còn rất nổi tiếng, cô thành thật đáp: “Ở dưới đất ạ.”

Ông lão nghe vậy sửng sốt, một lúc lâu sau ông ấy mới phản ứng lại, buồn bã mà nói: “Vậy à, cũng đúng, cũng đã qua rất nhiều năm rồi...”

“Không có việc gì, vậy chúng ta trở lại vấn đề chính, đơn giản tán gẫu xem cháu am hiểu cái gì đi!” Ông lão lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại thành trạng thái nghiêm túc khi phỏng vấn.

Sở Thiên Lê cảm thấy khó xử: “Tán gẫu thì có thể tán gẫu, nhưng hình như mọi người đã quyết định rồi...”

Tuy rằng cô cố ý không tính xem kết quả, nhưng vừa vào phòng đã biết là không được.

Ông lão cười híp mắt lên tiếng: “Cháu đã sớm tính ra rồi sao?”

“Không phải là cố ý bói toán, chỉ là có chút thông tin lúc vừa nhìn, thì không khống chế được mà giải đọc.” Sở Thiên Lê nói thầm, có lúc cô cũng không cố ý đi bói toán, chỉ dựa vào linh cảm mà đã có cảm giác, không ngăn cản được việc tiếp nhận tin tức bên ngoài vào.

Ông lão như suy nghĩ điều gì đó: “À, bình thường, vậy cháu thuộc vào loại người nhạy bén với ngoại ứng, nhìn tướng mạo là biết cháu tính toán vô cùng chuẩn.”
id="id_Toc169869180" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận