Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 327

Chương 327Chương 327

Đàm Mộ Tinh đứng bên cạnh Sở Thiên Lê, cậu hoảng loạn nói: “Nếu chị ấy không đi nước ngoài liệu có xảy ra họa sát thân không?”

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy tư thế này thì sợ Mai Như Cảnh sẽ thẳng tay đánh chủ thuê, ai bảo người này đã nói là sẽ trói xác đem đi bán lấy tiền chứ. Sở Thiên Lê lắc mạnh cái chuông, pháp khí chuông Tam Thanh phát ra âm thanh chấn động nên cuối cùng đã ngăn chặn được cục diện hỗn loạn. Sở Thiên Lê chủ trì trật tự.

“Thôi nào, các vị bình tĩnh chút đi.”

“Cô lại là ai nữa đây?”

“E rằng cũng là một kẻ lang băm lừa gạt chạy đến đây để vơ vét tiền của thôi!” Người ngoài nhìn thấy Sở Thiên Lê cầm chuông Tam Thanh nên xem cô giống như Mai Như Cảnh, chắc cũng là một người trên đạo.

Mai Như Cảnh giận dữ nói.

“Đây là ý muốn của ai? Hai lần đầu tiên là tôi tính toán sai, còn nếu như không được thì tìm cách khác...”

Sở Thiên Lê ngăn cô ấy lại.

“Đừng vội nổi giận như thế, chúng ta trò chuyện đàng hoàng thôi. Vừa rồi còn chưa giới thiệu với mọi người đây là giấy chứng nhận của tôi.” Nhìn Sở Thiên Lê rất trẻ và không có nhiều kinh nghiệm, bây giờ cô vừa khuyên nhủ Mai Như Cảnh vừa lấy giấy chứng nhận ra giống như một người lớn nhỏ vậy, cô mang đến một cảm giác tương phản kỳ lạ rất khó nói. Mai Như Cảnh tức giận bất bình, Sở Thiên Lê là đạo sĩ giỏi, cô có phạm vi học cứu rất khó giải thích.

Ai đó lên tiếng chế nhạo.

“Vậy cái gì nên có đều có nhỉ.”

Thi Đồ Nghị cầm lấy chứng nhận xem xong thì giật mình, khi nhìn thấy hai từ “Trung ương” ở phần đầu của đơn vị thì ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi ông ta nhìn hết tên của các đơn vị dày đặc ở phía sau thì càng chấn động hơn, ông ta ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Lê với vẻ mặt không thể tin được.

Sở Thiên Lê quay đầu lại cười tít mắt.

Chức danh trên giấy chứng nhận là “Trợ lý đặc biệt”, tuy nhiên danh sách các đơn vị đó thì từng đơn vị đều đang cạnh tranh trọng lượng với nhau nhưng chuyện này lại khiến Thi Đồ Nghị không thể hiểu được. Đây hình như là một nhóm chuyên gia hạng mục cấp quốc gia, đặc biệt là những đơn vị được nêu trong đó đều là những đơn vị tôn giáo, đương nhiên mọi người đều có thể mơ hồ nhận ra cô là chuyên gia về phương diện nào.

Đây chính là ưu thế của mấy người Phan Nghĩa Thành, đừng nhìn vào số tiền họ kiếm được nhiều hay ít nhưng danh tiếng của họ vô cùng vang dội, đặc biệt là dưới nền tảng ở Hoàng Thành.

Thậm chí Thi Đồ Nghị còn biết vài đơn vị trong giấy chứng nhận vì lúc đầu khi đi tìm đại sư thì ông ta có nghe người ta nói, có không ít đạo quán nổi tiếng đều chịu sự quản lý của các hiệp hội như thế này, bao gồm cả Càn Môn nổi tiếng toàn quốc.

Những người khác vây quanh để xem, ban đầu thì họ còn nghi ngờ nhưng sau khi lên mạng tra thử thì nhận thấy giấy chứng nhận này không giống làm giả. Họ vừa mới có gan tranh cãi với Mai Như Cảnh nhưng khi đối mặt với Sở Thiên Lê còn chưa rõ lai lịch thì tự nhiên cũng thu liễm phần nào, mọi người đều bình tĩnh lại.

Thi Đồ Nghị cẩn thận trao trả lại giấy chứng nhận, ông ta thay đổi thái độ ban đầu và nói chuyện lịch sự hơn.

“Cô là...”

Người được Mai Như Cảnh đưa đến đều có xuất thân vững chắc khiến những người có mặt ở đó bối rối không biết phải làm thế nào.

Sở Thiên Lê có kinh nghiệm thực hiện các hạng mục nên cô cũng có hiểu biết sâu sắc về bản chất của thế gian, cô ôn hòa vẫy tay rồi khiêm tốn nói. “Ôi, tôi có hiểu sơ về thuật số của Kinh Dịch và cũng có thực hiện vài hạng mục quốc gia, hôm nay tôi cùng bạn mình đến đây xem thử thôi nên thật sự tôi cũng không phải nhân vật lớn gì đâu.”

“...”

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy cô vẫn bình chân như vại thì luôn cảm thấy bị giáo sư Phan hút hồn, loại phong cách cáo già ung dung này không thể giải thích được.
id="id_Toc169869234" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận