Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 357

Chương 357Chương 357

“Không có, tôi có thể phóng to cho cô xem.” Đội trưởng đội thi công phóng to hình ảnh, “Bây giờ những hình ảnh chụp được đều là sa mạc.”

Trên màn hình, những vết nứt khô cạn trên bề mặt đất hiện rõ, quả nhiên không hề nhìn thấy nguồn nước nào.

Sở Thiên Lê gãi đầu: “Kỳ quái.”

“Chúng ta tìm sai...” Du Ngật đối mặt với đội trưởng đội thi công, anh ấy vội vàng sửa miệng không ngừng, “Chúng ta thăm dò sơ bộ sai rồi?”

“Không đúng, nơi đó chắc chắn là Lộc trữ thủy*.” Sở Thiên Lê mở xem bản vẽ, kiểm tra tư liệu công tác của tổ chuyên gia.

* Lộc trữ thủy: Chỉ sự tan chảy và tích tụ của nước, chẳng hạn như sự tích lũy phúc lộc.

Đội trưởng đội thi công mờ mịt mà nói: “Lộc trữ thủy là cái gì?”

“À, chính là thuật ngữ chuyên môn của chúng tôi.” Du Ngật giải thích, “Lộc trữ thủy giả, thủy chi dung chú, như lộc chi trữ tích dã.”

Đội trưởng đội thi công càng cảm thấy kinh ngạc: “Thuật ngữ chuyên môn của các người còn có thể dùng tác phẩm văn cổ để giải thích?”

Du Ngật cảm thấy xấu hổ ngay lập tức, anh ấy không biết giải thích theo khoa học như thế nào, nói lòng vòng: “À...”

Sắc mặt Sở Thiên Lê bình tĩnh: “Chính là nước ngầm chảy ra từ sa mạc hoặc sa mạc Gobi để tạo thành ốc đảo, và hồ nước trong đó được gọi là Lộc trữ thủy.”

Anh Du: “... Không sai không sai, vừa rồi là tôi đang khoe đọc nhiều sách, nói hai câu văn cổ.”

Đội trưởng đội thi công gật đầu: “Thì ra là thế, nhưng cách nói này quả thật rất thú vị, nghe còn có vẻ rất lợi hại.”

“Nhưng hẳn là không có ốc đảo nào ở khu vực này, ít nhất bây giờ tôi không thể tìm thấy nó trong các hình ảnh được chụp lại.”

Tuy rằng máy bay không người lái không chụp được hình ảnh ốc đảo, nhưng đội thi công vẫn đi tới khu vực mà Sở Thiên Lê chỉ, tìm kiếm Lộc trữ thủy trong truyền thuyết.

Mọi người đứng trên sa mạc, nhìn mọi thứ chung quanh, không thấy chút màu xanh biếc nào. Máy bay không người lái tuần tra nhiều lần gần đó, qua một lúc lâu cũng không phát hiện ra nguồn nước.

Bây giờ vận khí của Sở Thiên Lê không tốt, cô không dám tới gần vùng núi hiểm trở vì sợ xảy ra chuyện, nhưng các loại máy móc đều không có phản hồi lại, xem ra tiến hành kiểm tra ngay tại thực địa thì thích hợp hơn. Cô rối rắm hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng nhất trí với Du Ngật mở một chiếc la bàn ở gần đó.

Hai bên phân công hợp tác, chuẩn bị tìm nguồn nước.

Du Ngật vừa mặc trang bị, vừa mở miệng nói: “Có phải là thể chất của em khá đặc biệt không? Ngày hôm đó khi gặp kền kền, anh đã muốn nói, nhưng vì bận nên không nhắc tới.”

Sở Thiên Lê ngẩn ra.

Du Ngật lại nghĩ đến việc Đàm Mộ Tinh do dự trước khi rời đi, anh ấy liền đoán ra được Sở Thiên Lê có thể sẽ xảy ra việc gì đó, vội vàng nói: “Đây đều là anh đoán mò, khi còn bé anh thường xuyên gặp xui xẻo bị thương, không quá hai ngày sẽ bị bệnh, sau khi vào sư môn mới cải thiện hơn, bọn họ nói người có thể chất đặc thù đều dễ dàng bị như vậy, cho nên ngày đó khi kền kền nhào về phía em, anh còn cảm thấy rất kinh ngạc, vậy mà còn có người còn xui xẻo hơn cả anh...”

Sở Thiên Lê: “Anh Du, lời này của anh giống như chế giễu em.”

Du Ngật nghiêm túc nói, “Anh biết em không theo đạo, nhưng thể chất của em đặc biệt, anh kiến nghị em đừng đi, thăm dò phong thủy dễ gặp chuyện, thà rằng tin còn hơn không, đừng mạo hiểm như vậy, để anh đi xuống đi.”

Sở Thiên Lê không nghĩ tới Du Ngật sẽ quan tâm tới sự an toàn của mình, vội vàng cảm ơn đối phương, cuối cùng hai bên thống nhất, cô ở phía trên khởi bàn, Du Ngật phụ trách xuống dưới.

Du Ngật chậm rãi trượt xuống, nói: “Được rồi, hai ngày này sẽ nhường em, chờ phụ huynh của em trở về lại đấu với em sau, anh không bắt nạt trẻ con không có người giám hộ!”
id="id_Toc169869264" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận