Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 476

Chương 476Chương 476

Lin bình tĩnh nói: “Chỉ còn một bước thôi, nhưng bây giờ cô ta càng muốn thì chúng ta càng yên tâm, so với Abert khó đoán thì ít nhất chúng ta biết cô ta muốn gì.”

Sở Thiên Lê muốn tiền, bọn họ liền đưa cho cô, chỉ cần nắm bắt được nhược điểm nhân tính, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn, chẳng qua là mặc cả mà thôi. Trong khu biệt thự, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh không bắt xe buýt du lịch mà đi bộ về Tân Hà, chậm rãi đi xuyên màn đêm.

Đàm Mộ Tinh: “Ông ta không phải là người giữ lời, coi thường khái niệm quốc gia, hơn nữa hợp đồng đại diện và luật pháp cũng không có giá trị đối với ông ta.”

“Không sao cả, chúng ta không phải là người đáng tin cậy!” Sở Thiên Lê cười khẽ: “ Cứ làm từng bước một và tiêu tiền đặt cọc trước, nếu thật sự không muốn cái gì mới khiến người ta nghi ngờ.”

“Tớ chỉ nói rằng tớ muốn trở thành một khẩu súng, chưa quyết định súng sẽ bắn vào ai nên ai thể hiện rõ ý định của mình trước sẽ thua, họ nghĩ rằng họ có thể kiểm soát chúng ta, nhưng thực tế họ thậm chí không biết chúng ta muốn gì.” Sở Thiên Lê nói xong, cô chán nản thở dài, tỏ vẻ hối tiếc: “Tinh Tinh, tớ nhìn giống người xấu lắm sao? Tớ thấy mình giống đội tuyển quốc gia mà, sao bọn họ đều cho rằng tớ chỉ vì lợi nhuận thôi chứ? “

Tối nay cô lấy được mảnh giấy của Lilith trước, sau đó bị đám người Lin dựa hơi, dường như mọi người xung quanh đều kết luận rằng cô tham tiền và không phải là người có lập trường kiên định.

Đàm Mộ Tinh nghĩ đến giáo sư Phan đáng thương, thẳng thắn nói: “... Có lẽ là do tính tình khác nhau?”

“Được rồi, con người rất dễ bị vẻ bề ngoài đánh lừa, rõ ràng tớ rất tỉnh táo.” Sở Thiên Lê cúi đầu lật điện thoại lên, sau đó hưng phấn nói: “Trước tiên để tớ nghĩ cách tiêu tiền tham ô đã, nếu không thì lập tức điều một đoàn xe đến nước H... một đội máy bay chứ?”

“...”

Đàm Mộ Tinh nhìn vẻ ngoài vui vẻ và dáng vẻ tiêu xài phung phí của cô, rất khó để có thể nhận ra rằng chính khí chất thần kỳ này đã khiến mọi người không thể tin rằng cô đang ở trong đội tuyển quốc gia.

Một lúc sau, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đứng dưới chân Tân Hà, nhìn biệt thự tối như mực trên đồi mà sửng sốt, không biết tại sao phòng ngủ trên lầu hai lại không bật đèn.

Rõ ràng Mai Như Cảnh đang ở trong phòng, nhưng cả tòa nhà đều không bật đèn.

Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Chị Như Cảnh đi nghỉ ngơi rồi à?” “Không thể nào...” Sở Thiên Lê theo bản năng bấm ngón tay tính một quẻ rồi vội vàng lên lầu, đang định gõ cửa thì nhìn thấy cửa chậm rãi mở ra, trong bóng tối lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

“Mấy người về rồi à?” Mai Như Cảnh nhìn thấy hai người liền thở phào nhẹ nhõm, trong tay cô ấy vẫn cầm một cây gậy, không biết đang đề phòng cái gì. Sở Thiên Lê tò mò: “Sao không bật đèn lên?”

“Có người đột nhập vào biệt thự bên cạnh, chị không muốn đánh động người đó nên không bật đèn.” Mai Như Cảnh cau mày: “Trông rất trật tự, hẳn là không phải một tên trộm bình thường.”

Theo miêu tả của Mai Như Cảnh, sau khi hai người đi dự tiệc rượu, cô ấy cảm thấy buồn ngủ nên không bật đèn, định nằm bên cửa sổ để nghỉ ngơi, nhưng lại phát hiện có người khả nghi đang tuần tra gần đó. Cô ấy nằm nghiêng trên tầng hai, không ngồi dậy nên không bị người bên dưới chú ý, quan sát cảnh tượng ở biệt thự bên cạnh qua khe hở.

“Chị còn lén lút quay video, vốn còn lo lắng bọn họ sẽ đến đây, nhưng hình như bọn họ đang di chuyển xuống phía dưới.”

Mai Như Cảnh lấy điện thoại ra cho hai người xem đoạn video. Trên màn hình, một nhóm người mặc quần áo làm từ chất liệu đặc biệt thấp thoáng trong bóng tối, không thể nhìn rõ nét mặt. Họ vòng qua trạm giám sát, nhanh chóng trèo qua tường bằng tán cây tối, hành động của họ rất có tổ chức, rõ ràng họ không phải là nhân viên bảo vệ.
id="id_Toc169869383" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận