Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 531

Chương 531Chương 531

“Ăn cơm trước đi.” Đàm Mộ Tinh thấy Sở Thiên Lê nằm trên mặt đất, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa hộp cơm cùng bình giữ nhiệt đựng canh cho cô, “Ăn xong lại làm tiếp.”

“Thật ra thì đã làm xong rồi, chỉ là thời gian còn chưa tới lúc, cơ quan ở đây phải đợi ánh sao chiếu xuống mới có thể khởi động.” Sở Thiên Lê mở bình giữ nhiệt, cô nhẹ nhàng uống một ngụm canh nóng, nhỏ giọng nói, “Hình như lúc tiến vào Tinh Tinh rất hoảng hốt?”

Sở Thiên Lê vẫn luôn ở trong di tích, ánh mắt của cô đã quen với bóng tối, nên cũng có thể thấy rõ động tác của Đàm Mộ Tinh. Ngay khi anh không tìm thấy mình ở bên cột đá thì liền hoảng sợ, nếu không là cô lên tiếng gọi anh, thì một giây sau anh sẽ chạy như bay ra ngoài.

Bởi vì thời gian ánh sao thích hợp chưa tới, cho nên hai người bớt chút thời gian nói chuyện phiếm.

“Tớ tưởng rằng cậu lại biến mất rồi.” Đàm Mộ Tinh chỉ đi ra ngoài lấy cơm, anh trở về lại không thấy bóng dáng cô đâu, suýt chút nữa đã sợ tới mức hồn phi phách tán.

Sở Thiên Lê nghe vậy, cô hơi sửng sốt, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên trở nên im lặng, không lập tức lên tiếng trả lời.

Ánh sáng lờ mờ khắp nơi, Đàm Mộ Tinh không thấy rõ vẻ mặt của cô, nói một cách bình thản: “Hiện tại cũng không dám tùy tiện tách ra nữa.”

Sở Thiên Lê nói thầm: “Vì sao?”

Đàm Mộ Tinh muốn nói lại thôi, đột nhiên không nói rõ ra nữa, dường như đang ngại mở miệng.

“Nói đi, nói đi!”

“Sợ bị nói là hung dữ với cậu, đánh cậu.” Đàm Mộ Tinh ấp úng, tầm mắt anh di chuyển sang chỗ khác, yếu ớt mà nói, “Sau đó lại bị cắn một cái.”

Đến nay gấu trắng lớn vẫn khó quên được lần tai bay vạ gió, anh nghĩ mãi mà không rõ là mình hung dữ với cô khi nào.

Sở Thiên Lê ngẩn ra, cô lập tức hăng hái bừng bừng mà kéo tay áo anh, cảm thấy mới lạ mà nói: “Cậu còn chưa quên à, cho tớ xem đi?”

“Đây là chuyện của hôm nay, sao có thể quên nhanh như vậy được?” Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng phàn nàn, anh thấy cô kéo tay áo mình, đành phải ôn hòa mà khuyên nhủ, “Cậu ăn cơm trước đi.”

“Nhìn xem, nhìn xem, còn có dấu răng không?”

“Mất từ lâu rồi.”

Vốn dĩ cô cắn rất nhẹ, không để lại dấu vết gì.

Sở Thiên Lê nhất quyết kéo tay áo ra nhìn, cô còn đặc biệt dùng đèn pin để chiếu sáng, lập tức thất vọng mà nói: “Đúng là không có thật.”

Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Thì ra tất cả những thứ mà cô có thể để lại thật sự rất ít, còn chưa đến một ngày đã là như thế, huống chi là qua nhiều năm.

Dấu ấn cô để trên người anh cũng mờ nhạt như vậy.

“... Hình như cậu thấy rất tiếc nuối?”

“Ừm, vậy cắn thêm một cái nữa đi.”

“!!?”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi nóng.

Trong bóng tối, Đàm Mộ Tinh cảm giác được cô đang tới gần, ngay lập tức mặt đỏ tai nóng, trở nên không biết phải làm sao. Anh chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp thổi qua làn da, theo bản năng mà muốn lui về phía sau, lại không tiện mở miệng làm trái cô, nên rơi vào tình thế vào tiến thoái lưỡng nan.

Anh không biết vì sao cô lại cố chấp với dấu răng như vậy, giống như một con mèo nghịch ngợm thông minh, chậm rãi lại gần, luôn nghĩ cách bắt nạt mình.

Sở Thiên Lê cố ý giơ cánh tay của gấu trắng lớn lên, giả vờ muốn dùng sức mà cắn một cái nữa, nhưng cô lại không cắn xuống được, cuối cùng buông cánh tay xuống, trêu chọc nói: “Nói đùa thôi.”

Trong lòng Đàm Mộ Tinh lúc lên lúc xuống, anh nghe thấy lời này thì không biết nên có cảm giác như thế nào, không hiểu sao lại cảm thấy có chút trống trải. Cô thật sự là một con mèo kiêu ngạo, dùng móng vuốt giẫm người ta hai cái một cách thờ ơ, sau đó lại làm như không có việc gì mà rời khỏi nơi đây.

Trong bóng đêm u ám, hai người đều không thấy rõ được vẻ mặt của đối phương, nhưng anh lại nghe rõ giọng điệu vui cười của cô.

Cô trả lại lời nói vừa rồi của anh, trêu ghẹo nói: “Hình như Tinh Tinh rất tiếc?”

“Cậu...”

Dù cho tính tình Đàm Mộ Tinh hiền lành, cũng nhận ra được cách bắt nạt khác của cô.
id="id_Toc169869438" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận