Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 591

Chương 591Chương 591

Ẩn ý của anh ấy là cô nên nhanh chóng đi học bài đi.

Sở Thiên Lê nghi ngờ anh ấy đang chịu phải quá nhiều áp lực, cô nghĩ đến tình huống hôm nay khi đến thăm tổ dự án, cô dùng lời an ủi nói: “Anh an tâm đi, cho dù anh có cố gắng hết sức cũng không thể so sánh được với chị gái đâu, nhưng chúng ta là người một nhà nên em sẽ không ghét bỏ anh đâu.”

Cho nên hãy buông xuống lòng tự tôn của nam chính đi, mấu chốt chính là anh ấy là nam chính trong một quyển tiểu thuyết nữ cường. Không thể trách anh ấy yếu đuối được, phải trách đối thủ của anh ấy quá mạnh.

Hạ Thời Sâm: “???”

Thái độ của Sở Thiên Lê rất thành thật, nhưng Hạ Thời Sâm lại tức giận đến mức không có chỗ phát tiết, hùng hổ đi lên lầu trở về phòng, quyết định thức cả đêm để hoàn thành nốt công việc còn lại. Anh ấy nhận thấy mình không thể trở thành nhân viên xuất sắc nhất công ty, cũng không đủ cứng rắn để giáo dục con cái khi về nhà, ngược lại cô còn nói anh ấy không cả bằng đồng nghiệp.

“Anh ơi?” Sở Thiên Lê nhìn thấy anh ấy sải bước đi xa, còn lên tiếng gọi anh ấy hai câu, không ngờ tới đối phương còn không thèm quay đầu lại.

Cô bất đắc dĩ sờ mũi: “Vốn em còn muốn hỏi anh ít chuyện để thành lập câu lạc bộ...”

Lúc còn học trung học Hạ Thời Sâm đã tham gia vào hội học sinh, nhưng sau khi vào đại học, anh ấy không còn hứng thú việc đó nữa, mà thay vào đó, anh ấy quan tâm đến các công việc thực tập và thực tiễn bên ngoài trường học hơn, và bắt đầu tham gia vào lực lượng lao động.

Các ông lớn luôn có thể đi nhanh hơn người khác hai bước, có thể họ được bộ phận nhân sự gọi là “Sinh viên mới ra trường mà đã có ba năm kinh nghiệm làm việc”.

Sở Thiên Lê không đi chọc giận máy in tiền nữa, sau khi cô báo bình an cho Đàm Mộ Tinh xong, lại gửi tin nhắn cho Khâu Tình Không.

Khâu Tình Không hiện đang du học ở nước ngoài, với tư cách là thành viên ban tuyên truyền của Sakura - Thủ lĩnh thẻ bài, cô ấy cũng nên hiểu rõ hoạt động của câu lạc bộ trên đại học.

Thời tiết ngày càng ấm hơn, những mầm xanh đâm chồi nảy nở, học kỳ mới đang đến gần.

Gần đây Đàm Mộ Tinh đang bận rộn thu dọn hành lý, chuẩn bị đồ đạc cho chỗ ở tại trường đại học. Do vắng mặt đột ngột trong học kỳ trước nên anh vẫn chưa gặp được bạn cùng phòng.

Tại bàn ăn, Doãn Nhân nhìn thấy Đàm Mộ Tinh đang chuẩn bị hành lý, thở dài: “Sao cháu phải phiền phức như thế? Muốn gì thì cứ gửi thẳng đến phòng ở bên cạnh trường là được, hoặc là cháu có thể đi một vòng xem tiểu khu nào có môi trường tốt. Đến lúc đó không phải vào đó ở là được rồi sao?”

Đàm Mộ Tinh biết rõ bà nội là người ra tay hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, anh lộ ra vẻ mặt khó xử: “Việc này không tốt lắm đâu.”

“Chuyện này có gì mà không tốt? Chị gái cháu sống ở nước ngoài cũng vậy.” Doãn Nhân nói, “Sống trong khuôn viên trường thật bất tiện.”

“Được rồi, cháu muốn ở ký túc xá thì cứ ở thôi. Nếu như thật sự không ổn, cháu vẫn có thể dọn ra ngoài ở.” Đàm Kỳ Dụ khuyên xong, ông ấy mỉm cười hiền lành, “Ít nhất thì Tinh Tinh không còn bài xích với môi trường mới như trước nữa.”

“Trước đây cháu cũng không có mà.”

“Ồ, sao lại không có?” Đàm Kỳ Dụ nói đùa, “Cháu đã không thể vui lên được khi lần đầu tiên lên trung học.”

Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng cãi lại: “... Đó đều là chuyện khi cháu còn bé mà.”

Doãn Nhân trêu chọc nói: “Ôi, mới có vài năm mà cháu đã có bạn gái rồi.”

Đàm Kỳ Dụ: “Hôm nào rảnh cháu mời người ta đến đây chơi một lúc, hồi học trung học cũng không thấy cháu dẫn cô bé lên núi chơi, có phải cố ý tránh mặt ông với bà nội cháu không.”

Những người lớn tuổi luôn nói chuyện say sưa về lịch sử đen tối và tình yêu khiến cho Đàm Mộ Tinh đỏ mặt bỏ chạy. Cuối cùng anh cũng ăn xong được bữa cơm trong lời trêu chọc của ông bà nội, nhanh chóng kiếm cớ muốn trở về phòng nghỉ ngơi, không dám ở lại đây lâu hơn.
id="id_Toc169869498" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận