Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 279

Chương 279Chương 279

Tuy nhiên, sau khi Sở Thiên Lê gặp Phan Nghĩa Thành, cô đã thay đổi thói quen xấu đó và bắt đầu điên cuồng đọc sách, điều này làm mới hoàn toàn ấn tượng trước đây của mọi người về cô.

Đàm Mộ Tinh vẫn nhớ Sở Thiên Lê đã nói rằng cô chỉ có thể học những nội dung liên quan đến chiêm tinh mà thôi.

Vậy mà sau khi Sở Thiên Lê gặp Phan Nghĩa Thành một lần, cô đã gán bằng tốt nghiệp đại học của mình như các ngôi sao, rõ ràng cô đã bị vị giáo sư nghiên cứu đó tác động một cách sâu sắc.

Trong lớp, Sở Thiên Lê đang nằm trên bàn chăm chú viết bài, rõ ràng là đã mất hết sức lực nhưng vẫn ngoan cố cầm bút tiếp tục viết, hoàn thành từng câu hỏi.

“Cảm ơn cậu vì đã vất vả.” Đàm Mộ Tinh từ bên ngoài quay lại bàn học, đặt ly trà sữa và ống hút trên tay lên bàn, phát hiện khuôn mặt mệt mỏi của bạn cùng bàn, lo lắng nói: “Học tập chăm chỉ là một điều tốt. Nhưng đừng để quá sức, cũng đừng cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi sau cuộc phỏng vấn.”

Sở Thiên Lê sờ sờ ly trà sữa, tự thôi miên mình: “Không khó chịu, tớ không khó chịu chút nào, bọn họ yêu cầu bằng cử nhân là chuyện bình thường, điều này có nghĩa là ngày càng có nhiều người hiểu đúng những điều này, đã không còn là truyền thống kế thừa tông môn hay tri thức độc quyền nữa. Nó chứng tỏ xã hội đang tiến bộ và thời đại đang ngày một phát triển, tớ không cảm thấy khó chịu gì cả...”

Đàm Mộ Tinh cảm thán thốt lên: “Không ngờ cậu lại nhìn vấn đề từ góc độ này.”

Sở Thiên Lê uể oải nói: “Không phải đây rất giống với chiêm tinh khoa học sao? Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ thay đổi góc nhìn. Tớ luôn có cách tự lừa dối chính bản thân mình và người khác.”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Sở Thiên Lê: “Nếu thi không tốt thì vẫn còn chỗ để tiến bộ. Nếu cực kỳ xui xẻo thì sẽ sớm gặp may mắn. Nếu mất tiền vô cớ thì bỏ ra một khoản nhỏ để tránh khỏi tai họa. Dù sao thì, luôn có một mặt khác cần giải thích...”

“Vận mệnh do trời quyết định, vận may tại người, nếu không nhanh chóng bỏ công suy nghĩ, cậu sẽ bỏ lỡ càng nhiều cơ hội!”

Đàm Mộ Tinh cười nói: “Tớ sợ lúc cậu trở về sẽ thất vọng. Xem ra tớ đang dùng kỹ năng nghiệp dư của mình để khiêu chiến kỹ năng chuyên môn của cậu rồi.”

Đáng lẽ cậu nên nghĩ rằng cô hiếm khi gặp phải thất bại, nhưng khả năng chịu đựng căng thẳng và điều tiết cảm xúc của cô lại vượt xa người bình thường.

Sở Thiên Lê nhìn cậu chằm chằm, trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Nếu như cậu dự định dỗ dành tớ một chút, làm cho tớ một chút chuyện nhỏ, tớ có thể giả vờ đau khổ thất vọng, chúng ta sẽ làm lại quá trình đó cũng không tệ.”

“Nhưng cậu thực sự không thất vọng đấy chứ?”

“Không đói có thể ăn, không có việc gì cũng có thể làm thêm giờ.”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Đàm Mộ Tinh đẩy ly trà sữa vào tay cô, kiên nhẫn nói: “Không có việc gì thì không thể làm thêm giờ.”

Tiếp theo, cả hai trải qua cuộc sống yên bình trong khuôn viên trường, phần lớn dành cho thời gian học tập.

Sau khi trò chuyện với Phan Nghĩa Thành, Sở Thiên Lê có chút xúc động, có lẽ những dự án lớn sẽ hiệu quả hơn việc xem bói của một người, có thể có thể thay đổi vận mệnh của cô, nhưng loại chuyện này khó có thể xảy ra, hơn nữa thật vô ích khi chỉ biết ngồi đó lo lắng.

Giống như mọi người đều biết rằng những người có bằng Thanh Bắc sẽ tìm được một công việc tốt hơn, nhưng đâu phải là bọn họ không muốn có nó? Chẳng qua là vì bọn họ không thể vượt qua kỳ thi.

Sở Thiên Lê vốn tưởng rằng cô sẽ chỉ gặp lại Phan Nghĩa Thành sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng không ngờ một ngày nọ, cô nhận được cuộc gọi từ ông ấy. Cô đã kể với Đàm Mộ Tinh và phát hiện ra rằng bạn cùng bàn của cô cũng nhận được một cuộc gọi.

Gió chiều dịu dàng và mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh lại đến tòa nhà văn phòng kia, cùng nhau bước vào thang máy, bối rối đến gặp mọi người.
id="id_Toc169869187" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận