Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 235

Chương 235Chương 235

Sở Thiên Lê khéo léo nháy mắt mấy cái, nói ám chỉ: “Cậu tặng cho tớ thêm hai bộ quần áo, bớt viết cho tớ hai cái đề bài đi, không chừng tớ vui vẻ thì sẽ nghĩ ra được, đừng nhớ thương tới đám kia người không đáng tin cậy kia nữa.”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Bây giờ Đàm Mộ Tinh đã vững tin rằng ma thuật sư có được ma pháp một lần nữa, cô lại trở về dáng vẻ không có gì không làm được, bắt đầu đưa ra một đống yêu cầu nghịch ngợm, thực sự làm cậu vui vẻ lên.

Hai người ngồi sóng vai nhau dưới bầu trời sao, lẳng lặng thưởng thức những vì sao.

Trên không trung, hàng vạn vì tinh tú vượt qua ngàn năm ánh sáng đến Địa Cầu, thi nhau tỏa sáng mềm mại trong màn đêm.

Đàm Mộ Tinh từng đọc được ở trong sách, khi con người dùng mắt thường để ngắm ánh sáng của vì sao, không chừng vì sao chiếu rọi vạn vật kia đã biến mất trong vũ trụ rồi. Chỉ là tia sáng của nó vừa mới chiếu xuống địa cầu thôi. Nếu như người ta không chủ động đi điều tra, cũng không có ai biết được tình hình của vì sao ấy.

Cũng may cậu đã biết, nên mọi thứ mới tới kịp.

Bóng đêm dần dần sâu hơn, trong rừng hơi lạnh.

Sở Thiên Lê vô ý thức hắt xì một cái, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô sờ lên cái mũi của mình.

Đàm Mộ Tinh dịu dàng nói: “Chúng ta trở về đi, thời gian không còn sớm nữa.”

“Không ngắm nữa sao?” Sở Thiên Lê chần chờ nói: “Khi trở về thành phố sẽ không nhìn thấy được nữa.”

“Tớ có chụp ảnh rồi, con mắt cũng nhớ kỹ, sau này sẽ không quên.” Đàm Mộ Tinh cười nói: “Hôm nay tớ rất vui vẻ, có thể vào thôn cũng rất vui vẻ.”

Sở Thiên Lê nghe giọng nói của cậu chân thành, cô yên tĩnh mấy giây, thẳng thắn nói: “Tớ cũng rất vui vẻ.”

Đàm Mộ Tinh sững sờ: “Thật sao?”

“Ừm, có lẽ là ngày vui vẻ nhất từ sau khi ông nội qua đời.” Sở Thiên Lê duỗi lưng một cái, cô đứng dậy, sau đó phủi phủi quần áo: “Đã lâu rồi tớ không bình tĩnh vui vẻ mà trò chuyện với người khác như thế này.”

Cô vẫn luôn chỉ có thể nghiên cứu thảo luận việc này cùng với ông nội, nguyên nhân là những người khác không thể nào tiếp thu được, sẽ chỉ gây ra những nỗi buồn không cần thiết.

Nhưng hai người họ đều nghiên cứu sinh mệnh, liền có thể giải thích được việc này.

Cô thường xuyên suy nghĩ về bản thân, không đơn giản là sống hay chết, mà còn là ý nghĩa của tất cả những kinh nghiệm này.

Sở Thiên Lê hả hê cười nói: “Đúng là tớ không tính sai mà, cậu đúng là rất lợi hại, chỉ là cậu không thừa nhận thôi.”

Đàm Mộ Tinh khổ sở nói: “Tớ có lợi hại gì đâu chứ? Tớ chỉ biết chút ít mà thôi.”

Sở Thiên Lê lắc đầu: “Kiên trì không tin cũng là rất lợi hại, ít nhất là đối với tớ.”

Hai người trở về theo đường nhỏ, làm việc đơn giản rồi đi ngủ.

Hậu quả của việc bọn họ đi ngắm sao là ngày kế tiếp không đứng dậy được, cứ mãi mơ màng ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.

Trong nhà, Vương Bình bày đồ ăn ra tràn đầy một bàn, làm cho hai người kia ăn cơm cũng đều có chút choáng váng, hoàn toàn không biết đụng đũa từ đâu trước.

Sở Thiên Lê yếu ớt đề nghị: “Bình Bình, ngày nào chúng ta cũng ăn như này, có phải hơi lố hay không?”

Đồ ăn của Sở Thiên Lê trong thành phố không tệ, nhưng cũng không phải chỉ có thịt cá, ý của ba mẹ là muốn cân bằng ẩm thực, cho nên cô Lý nấu cơm khá thanh đạm.

Đàm Mộ Tinh cũng không phải người rượu chè ăn uống quá độ, vóc dáng của cậu không liên quan gì đến lượng cơm ăn của bản thân, nhưng Vương Bình lại luôn cảm thấy cậu chưa ăn no.

“Những đồ ăn này không thể vứt đi được, chờ hai người các em đi rồi, làm sao chị ăn hết được?” Vương Bình trừng mắt nói: “Hôm em mới tới còn đòi là muốn ăn gà, bây giờ lại bắt đầu ngại đồ ăn quá nhiều, chị biết nói gì với em đây?”

Sở Thiên Lê: “... Không phải, hai chúng em không phải người tự nuôi động vật như chị, cũng không thể ăn như thế được?”

“Bạn học của em cũng đói đến mức gầy đi rồi, đừng để khi em ấy về nhà lại nói là bị ngược đãi ở thôn chúng ta.”
id="id_Toc169869143" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận