Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 513

Chương 513Chương 513

Sở Thiên Lê xua tay: “Không sao, không cần.”

“Nhưng lỡ như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ví dụ như tốc độ thăm dò không đủ nhanh thì sao?”

“Có một loại tốc độ gọi là tốc độ Trung Quốc.”

“?”

Albert nghe cô thề son sắc thì khâm phục: “Đến giờ tôi vẫn không hiểu cô lừa dối Lin như thế nào, dù sao thì vẫn luôn cảm thấy với cách nói chuyện thường ngày của cô, việc ông ta có thể hiểu lầm hai người là loại người như thế quả là kỳ tích.”

Tuyên bố của Albert rằng “tàn tích thuộc về toàn nhân loại” khiến Lin tức giận, không biết làm thế nào Lin lại tin rằng Sở Thiên Lê là một kẻ ích kỷ, có thể bị mua chuộc bằng tiền, rõ ràng cô thẳng thắn hơn ông ta.

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Có một loại kỳ tích tên là kỳ tích Trung Hoa!”

“...”

Nhiệm vụ được giao kết thúc, mọi người chia nhau ra hành động. Albert và Kiều đi cùng một hướng, trong khi đám người Sở Thiên Lê đi theo hướng khác.

Tuyết mỏng bao phủ, những tảng đá đen lốm đốm. Có một số cột đá đứng trên bãi đất trống, trông giống như đồ đằng nguyên thủy, hoặc giống như thân cây chết.

Đất đá tung bay, xẻng sắt múa may, những công nhân đang làm việc ở chỗ chìa khóa chuông Tam Thanh khá bận rộn.

Dân cư nước H thưa thớt, di tích nằm ở vị trí hẻo lánh, chìa khóa của chuông Tam Thanh tọa lạc trên một vùng đồng bằng núi non hiểm trở. Nếu lớp tuyết trên bề mặt không được con người dọn sạch, những người đi ngang qua sẽ không nhận ra rằng có thứ gì khác bên dưới.

Sở Thiên Lê quan sát một trong những cột đá, đào một cái lỗ trên đầu khe nứt của cột đá ra, bên trong giấu một chiếc chuông rỉ sét, nhưng chiếc chuông cũ không rung được, cũng không thể phát ra âm thanh.

Sở Thiên Lê sờ vào chiếc chuông treo bên trong cột đá, phát hiện không đẩy được nên do dự nói: “Những thứ này đã ở đó nhiều năm rồi, tuy chúng không bị rỉ sét nhưng không thể khởi động được phải không?”

Mai Như Cảnh kiểm tra và trả lời: “Cái này đã cố định ngay từ đầu rồi.”

Đàm Mộ Tinh: “Cái chuông này trông rất giống với chuông Tam Thanh.”

“Quả nhiên...” Sở Thiên Lê nhìn Mai Như Cảnh: “Chị thử rung chuông Tam Thanh xem.”

Lúc này Liễu Quân nhìn quanh hiện trường, anh ấy dẫn Tu Tại Uyên đi tới, nói với đám người Sở Thiên Lê: “Chìa khóa của la bàn và kiếm gỗ đào cũng đã tìm được, nhưng sẽ cần thời gian để dọn dẹp chúng, sợ rằng hôm nay không còn kịp nữa.”

“Chúng ta trở về gặp giáo sư Phan trước đã, ngày mai quay lại xem xét tình hình.”

Albert đã dành phần lớn thời gian để dẫn mọi người đến cổng chân lý, lúc này sắc trời dần tối, không thích hợp để thực hiện các hoạt động. Một số nhân viên ở lại để hoàn thành công việc dọn băng, còn đám người Sở Thiên Lê quay trở lại đại sứ quán ở nước ngoài.

Chiếc xe địa hình bảy chỗ đã đậu phía trước, Liễu Quân mở cửa làm tài xế, thấy Tu Tại Uyên muốn ngồi vào ghế phụ, anh ấy đề nghị: “Tại Uyên, cậu ngồi ở phía sau đi.”

Mọi người đều ngẩn ra.

Trước ánh mắt hoang mang của họ, Liễu Quân bất lực nói: “Ghế phụ có súng.”

Nhóm người chợt nhận ra Đàm Mộ Tinh và Tu Tại Uyên đã tính đến khả năng di chuyển dễ dàng của các cô gái nên im lặng ngồi vào ghế sau của xe địa hình, nhường ghế giữa cho Sở Thiên Lê và Mai Như Cảnh.

Cửa xe từ từ đóng lại để ngăn không khí lạnh bên ngoài. Sở Thiên Lê xoa xoa tay, liếc mắt nhìn ghế phụ, lạnh lùng nói: “Suýt nữa quên mất rằng thân phận đã thay đổi rồi.”

Liễu Quân vốn là đạo sĩ Càn Môn, nhưng bây giờ anh ấy phải bảo vệ sự an toàn của mọi người, trong một thời gian ngắn vẫn chưa quen được.

“Tôi hy vọng tôi sẽ không cần dùng tới nó, nhưng lo trước khỏi họa.”

Sở Thiên Lê ngồi ở cạnh cửa xe nói chuyện phiếm, cô bảo Mai Như Cảnh lấy chuông Tam Thanh ra cho cô nhìn chút, sau đó quay người lại để Đàm Mộ Tinh ở phía sau nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, bầu không khí trong xe khá sôi động, Tu Tại Uyên im lặng ở hàng ghế sau tương phản rõ rệt.

Liễu Quân vừa lái xe vừa cười vừa nói: “Có hơi giống giáo sư Phan đó.”

Phan Nghĩa Thành là một người rất tốt bụng, có thể trò chuyện với bất kỳ ai mà không cần phải làm giá.
id="id_Toc169869420" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận