Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 559

Chương 559Chương 559

Thế giới sẽ coi Mondson như nguồn gốc của mọi tai họa, từ sự theo đuổi ban đầu đến sự thù ghét cuối cùng của bọn họ chỉ mất có mười năm. Đương nhiên lúc đó Q đã chết rồi nên ông ấy không thể chứng kiến những chuyện này.

Di tích này đã mang đến cho Mondson những huy hoàng ngắn ngủi, đồng thời cũng thúc đẩy nhanh chóng sự diệt vong của Mondson.

Vốn dĩ đáy mắt của Q đã hiện lên một tia hy vọng nhưng bây giờ đã bị dập tắt trong giây lát, chỉ để lại tro tàn vô tận.

Ông ta khàn giọng nói: “Có phải bất luận có mở di tích hay không thì chúng ta đều sẽ bị hủy diệt?”

Ông ta chỉ muốn tiếp tục duy trì gia tộc của mình nhưng hình như cả hai con đường đều phải kết thúc trong tuyệt vọng, cơ bản không hề để lại cho người ta đường lui.

“Thật ra ông đã biết từ lâu rồi có phải không?”

Sở Thiên Lê chăm chú nhìn vào gương mặt của ông ta, đối phương là người đã từng trải qua rất nhiều gió sương nên không hẳn là một nhân vật ngu ngốc, mà ông ta là người đã tích lũy dày dặn kinh nghiệm nên có lẽ ông ta cũng mơ hồ có linh cảm về sự suy bại của gia tộc mình.

Albert nhìn vào kết quả của linh bãi rồi thì thầm: “Tôi không thể bói được tương lai như vậy nhưng tôi có thể bói ra cô ấy không nói dối.”

Sở Thiên Lê: “Đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy nên tôi khuyên ông không nên mở di tích.”

“Đương nhiên đó chỉ là lời khuyên của tôi, còn lựa chọn thế nào là ở ông.” Sự buồn bã thể hiện trên khuôn mặt của Q, ông ta im lặng rất lâu rồi không nhịn nổi nữa mới hỏi: “Vậy lúc nào tôi mới có thể mở di tích? Vậy người đó là ai?” Sở Thiên Lê không đề cập đến chuyện ngũ tinh phương đông mà cô dửng dưng nói: “Khi di tích mở ra thì Mondson sẽ trở thành lịch sử nhưng một dòng dõi vẫn còn đó, đối phương sẽ không sử dụng họ của Mondson nữa. Nhưng họ sẽ làm quen với người mở di tích và dựa vào thông tin tư liệu để cùng đến đây.” “Có lẽ họ sẽ mở ra một thời đại mới nhưng sẽ không phải là thời đại Mondson.” “Chỉ cần có thời đại mới, chỉ cần vẫn còn kế thừa là đủ rồi. Cố gắng hết sức, tuân theo số mệnh. Tôi đã làm hết những gì tôi có thể làm được rồi, sau này họ muốn làm gì thì làm đi.” Q nói.

Q hít một hơi thật sâu rồi nhường chỗ cho Sở Thiên Lê: “Cô lên đây đi, nhìn mặt đồng hồ chết tiệt này đi. Cho nên chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, bây giờ có muốn khôi phục mọi thứ không?”

Phan Nghĩa Thành thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nghe quyết định của Q và nhận ra đối phương chọn không mở di tích nữa. Chỉ cần không mở di tích thì ít ra Mondson sẽ tồn tại được một trăm năm và không bị chôn vùi quá nhanh. Sở Thiên Lê vội nói: “A, không cần khôi phục đâu, để tôi nghiên cứu sơ qua mặt đồng hồ xem có thể trực tiếp đóng lại không...”

Sở Thiên Lê đi nhanh đến đó và nghiêm túc nghiên cứu Lục Tinh liên châu. Bên ngoài di tích Hoàng Tiên và nhân viên bên phía Trung Quốc đứng cùng nhau, ông ấy khịt mũi và liếc sang bên cạnh rồi nói.

“Bên đó có phải ngõ cụt không?”

“Phải, thế núi khá cao và dốc nên cơ bản không có người sống.” “Nhưng nhìn như có một chiếc xe đang đến gần?”

Hoàng Tiên có giác quan nhạy bén hơn người thường nên đương nhiên ông ấy có thể phát hiện bất thường trước tiên.

Lát sau có một chiếc xe địa hình tăng tốc rồi trực tiếp đâm sập hàng rào. Người trên xe bắt đầu chĩa súng bắn vào những nhân viên có mặt ở đó, Thi Trác Cừ bắt đầu lái xe đột phá vòng vây, Lin và những người khác lái xe lao vào trong hành lang.

Khuôn mặt của Lin méo mó.

“Chúng ta không được để họ đóng di tích lại.”

Mật thám ở bên trong đại sảnh gửi tin tức đến nói Sở Thiên Lê muốn đóng di tích lại nên đương nhiên Lin sợ đến mức phải lên đường hành động trước.
id="id_Toc169869466" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận