Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 377

Chương 377Chương 377

Kim Hiểu Nguyên nhanh chóng bù đắp: “Như vậy đi, tối nay không làm phiền hai đứa nữa, chừa chỗ cho bọn trẻ các cháu giao lưu, ăn uống gì cứ tính cho chú, còn quà tặng thì chú không nhúng tay vào nữa, lại lỡ dở Mộ Tinh dỗ dành bạn gái!

Đàm Mộ Tinh muốn giải thích mối quan hệ giữa hai người, vội vàng xua tay: “Chú Kim, không...”

Sở Thiên Lê bất mãn liếc anh một cái: “Không phải cậu nên mua đồ cho tớ sao?”

Đàm Mộ Tinh vốn muốn bào chữa cho mình, nhưng bây giờ nghe thấy lời buộc tội nhỏ của cô, anh cảm thấy như có pháo hoa nổ tung trong đầu, mọi lời nói trong lòng đều bị thổi bay lên tận chín tầng mây.

Một lúc sau, anh xấu hổ cả người đỏ như con tôm luộc, từ bên cổ đến tai đều ửng hồng, cuối cùng hơi cụp mắt xuống, ngơ ngác đáp: “... Nên.”

Kim Hiểu Nguyên được Sở Thiên Lê nhắc nhở, đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa, sắp xếp một số việc ở khách sạn, sau đó trao đổi vài câu với Đàm Mộ Tinh, giới thiệu một số cửa hàng váy cao cấp nổi tiếng cho anh rồi nhanh chóng rời đi.

“Những cửa hàng này là nổi tiếng nhất, chắc hẳn là cháu sẽ thích, chú không đi theo nữa nhé.” Kim Hiểu Nguyên nhướng mày ẩn ý, cười nói: “Thế này đi, trước khi các cháu đi chú sẽ sắp xếp, còn hai ngày này chú không thể đoạt cơ hội biểu hiện của Mộ Tinh được.”

Khi Đàm Mộ Tinh đối mặt với ám chỉ trắng trợn của Kim Hiểu Nguyên, cũng không biết phải đáp lại như thế nào, đành lễ phép nói: “... Cảm ơn chú.” Một lúc sau, Kim Hiểu Nguyên rời khỏi khách sạn, chỉ còn lại mấy người Sở Thiên Lê.

Chú Tề để những người khác xách hành lý đưa đến phòng riêng của Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh. Ông ấy cảm động thở dài: “Lần này đi nhanh thật, lần trước ông ta quấn lấy bà cụ mãi.”

Trước kia Kim Hiểu Nguyên hận không thể theo sát bọn họ từng bước một, sợ người nhà họ Đàm ở thành phố G không đủ vui vẻ.

Sở Thiên Lê nghe vậy khá đắc chí: “Chẳng thế thì sao, cháu gặp ai cũng đối đáp được.”

Đàm Mộ Tinh nghe được giọng điệu tự mãn của cô thì giật mình, ánh mắt run run, nội tâm giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói: “... Vậy lát nữa chúng ta đi mua váy sao?”

Nói xong, anh hơi cúi đầu, bất an cụp mắt xuống.

“Đương nhiên là không rồi, tớ có mang váy theo mà.” Sở Thiên Lê kinh ngạc nói: “Không cần mua nữa đâu.”

“A...” Đàm Mộ Tinh thực ra đã chuẩn bị tinh thần sẵn, nhưng vẫn cảm thấy mất mát vô cớ, nhẹ giọng nói: “Được.”

Đúng như dự đoán, cô nói vậy là để giải vây cho anh thôi, biết anh không giỏi đối phó với Kim Hiểu Nguyên.

“Vậy thì chúng ta nghỉ ngơi một lát, thay quần áo xong thì gặp nhau ở cửa.” Đàm Mộ Tinh vui vẻ, cười nói: “Chắc cậu cũng mệt rồi.”

“Được, lát nhắn tin cho tớ nhé.” Sở Thiên Lê vui vẻ đi ra ngoài: “Tớ đi xem phòng như thế nào.”

“Ừm.”

Đàm Mộ Tinh nhìn bộ dáng hưng phấn rời đi của cô, đột nhiên không biết nên nói gì, lồng ngực cứ như tràn ngập nước biển, buồn bã không lên tiếng. Anh lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác mất mát trong lòng, đi sang một bên thay quần áo.

Không lâu sau, Đàm Mộ Tinh thay xong bộ đồ sẫm màu, gửi tin nhắn cho Sở Thiên Lê xong thì đứng đợi cô ở cửa, thấy cô thay lễ phục lập tức sửng sốt. Đàm Mộ Tinh nhìn thiết kế quen thuộc, kinh ngạc nói: “Đây là...” Sở Thiên Lê mặc một bộ váy kiểu cung đình cổ điển, cô thong thả quay người lại, viền váy tỏa sáng dưới ánh đèn, giống như ánh sao trên bầu trời đêm, khoe khoang nói: “Thế nào?”

Đàm Mộ Tinh từng tặng Sở Thiên Lê một chiếc váy vào ngày sinh nhật của cô, nhưng không ngờ rằng cô lại mặc nó vào lúc này. Anh nhìn thấy tác phẩm non nớt của mình, ngạc nhiên hỏi: “Cậu định mặc cái này sao?”

Sở Thiên Lê chưa từng mặc bao giờ, anh còn tưởng rằng cô đã cất vào đáy hòm rồi, không ngờ hôm nay cô lại mặc nó!

“Đúng vậy, cuối cùng cũng có cơ hội mặc nó.” Sở Thiên Lê gật đầu: “Bộ này không phải rất thích hợp sao?”
id="id_Toc169869284" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận