Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 364

Chương 364Chương 364

Đàm Mộ Tinh ngượng ngùng nói: “Cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì.”

Tu Càn đạo trưởng nói rằng dáng người của cậu là do áp lực lực lượng gây nên, cậu hoài nghi là lúc ngã xuống vách núi thì cậu đã vô thức mà dùng sức mạnh, vì vậy khi trượt xuống vách núi mới không tạo thành kết cục nghiêm trọng.

Du Ngật hất cằm, anh ấy đưa mắt nhìn Sở Thiên Lê, bất đắc dĩ mà nói: “Cũng bởi vì Đàm Mộ Tinh gầy đi, nên mới bị người này cho ăn mấy ngày.”

Bây giờ Sở Thiên Lê mỗi ngày đều khuyên nhủ bạn bè ăn cơm, hận không thể nhìn chằm chằm để cậu một bữa ăn bốn bát cơm.

Phan Nghĩa Thành đánh giá Đàm Mộ Tinh một lượt từ trên xuống dưới, lần đầu tiên ông ấy còn không quen, nhưng rất nhanh đã cảm thấy càng nhìn càng thấy thuận mắt, ông ấy cười nói: “Cũng được, còn rất tốt, xem như trong họa có phúc, gầy như vậy trông càng khỏe mạnh, càng tốt!”

“Không tốt, rất không tốt, gấu trắng lớn không nên gầy như vậy...” Sở Thiên Lê có chút lo lắng, cô bắt đầu lục lọi túi, lấy chocolate từ trong túi ra, thử hỏi, “Ăn chút đồ ngọt nhé?”

Bây giờ cô nhìn cậu thì thấy cậu giống như một con gấu bắc cực gầy gò, hận không thể móc tất cả thức ăn trên người ra để đút cho cậu, sợ cậu trở nên gầy đi như vậy là bởi vì đói bụng.

Trong lòng Đàm Mộ Tinh biết Sở Thiên Lê lo lắng cho mình, nhưng gần đây thường xuyên được cho ăn, ăn xong bữa chính lại đồ ăn vặt, nên có chút khó tiêu. Cho dù là ai cũng không thể chịu được bị cô cho ăn nhiều như thế, trước kia cậu cũng chưa từng ăn nhiều như vậy.

Nhưng trực tiếp từ chối sẽ khiến cho cô thấy thất vọng, vậy nên cần dùng một phương thức tương đối nhẹ nhàng uyển chuyển để từ chối.

Đàm Mộ Tinh đối mặt với ánh mắt nóng bỏng mà chờ đợi của đứa trẻ nghịch ngợm như cô, cậu vắt hết óc để kiếm cớ, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do khoa học. Cậu còn đặc biệt giới thiệu trang web trên điện thoại di động, phổ biến kiến thức ít được chú ý cho cô biết: “Gấu ăn chocolate sẽ chết.”

Sở Thiên Lê trợn to mắt, kinh ngạc nói: “Có thật không?”

Đàm Mộ Tinh gật đầu: “Thật, cậu xem trên mạng có ghi này, không thể ăn chocolate.”

Sở Thiên Lê tiến tới đọc chữ viết trên điện thoại, phát hiện đúng thật là viết sẽ ngộ độc thức ăn, trên mặt cô lộ ra vẻ tò mò hỏi: “So với gấu còn cái gì?”

“Ừm...” Đàm Mộ Tinh ánh mắt né tránh: “Chính là một loài động vật không thể ăn chocolate.”

“Thì ra là như vậy.” Sở Thiên Lê không biết các loại gấu, còn tưởng rằng là loại đặc biệt.

Mặc dù Đàm Mộ Tinh dùng “so với gấu không ăn socola” để lấp liếm cho qua, nhưng Sở Thiên Lê vẫn thường xuyên đút đồ ăn cho cậu như cũ, còn thường xuyên nhìn chằm chằm vào lúc cậu ăn cơm, khiến cậu gần đây rất áp lực.

Chuyên gia tổ chức cố vấn nghỉ ngơi dưỡng thương ngay tại chỗ, bọn họ xử lý công việc tiếp theo xong bèn cùng nhau ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.

Trong khoang máy bay, Phan Nghĩa Thành và Du Ngật ngồi chung một chỗ, ông ấy quay đầu lại nhìn hai học sinh cấp ba, lại nhìn thấy cánh tay trái của Đàm Mộ Tinh đã cố định xong thì cười khổ nói: “Đây là có chuyện gì thế, ra ngoài một chuyến mà còn bị thương, để hôm khác ông phải đến tận nhà xin lỗi với ba mẹ cháu mới được.”

Lúc Đàm Mộ Tinh nằm viện, Phan Nghĩa Thành đã gọi điện thoại cho ba mẹ của cậu, còn đặc biệt nói rõ tình hình sự cố.

“Giáo sư Phan, không sao, thật ra lúc trước cháu còn từng tham gia một vài huấn luyện để giảm cân, lúc đó cũng từng bị va đập...” Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng nói: “Chỉ cần bà nội không biết là được.”

Thể chất của Đàm Mộ Tinh từ nhỏ đã không thể gầy đi được, ba mẹ cùng với chú còn đưa cậu đi tham gia huấn luyện, nhưng sau khi bà nội biết thì lại phản đối, cho rằng tính nguy hiểm quá cao, béo một chút cũng không có lỗi gì, sau này cũng không giải quyết được gì.

“Còn có loại chuyện này sao? Huấn luyện đặc biệt à?” Phan Nghĩa Thành bất ngờ nói: “Có điều dạo gần đây cháu gầy đi rất nhanh.”
id="id_Toc169869271" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận