Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 562

Chương 562Chương 562

Lilith và những người khác cũng bị bắt giữ.

“Mắt của tôi, mắt của tôi, không nhìn thấy gì cả...”

Lin quỳ xuống và bắt đầu gào khóc, rất nhanh sau đó ông ta nhận ra rằng bản thân mình dần mất đi ý thức, ngay cả khả năng nói tạo ra âm thanh cũng dần mất đi giống như đại não của ông ta teo lại sau khi tiếp xúc với thứ ánh sáng chói mắt đó và ông ta chỉ còn lại cái thân xác trống rỗng.

Hồi lâu sau thì Lin mất khả năng ngôn ngữ rồi nằm bất động như trạng thái của người thực vật. Ông ta vẫn còn thở nhưng đã hoàn toàn rơi vào im lặng. Những người khác vội vàng tiến lên kiểm tra rồi cuống cuồng báo cáo. “Hình như ông ta bị chết não rồi.”

Thạch anh có thể thay đổi hoạt động não bộ của con người nhưng sử dụng không đúng sẽ dẫn đến bi kịch.

Khi đối mặt với loài người thiên nhiên sẽ không bao giờ sợ hãi, giống như lúc này thần thánh đang âm thầm nghiêm phạt loài người.

Sau ánh sáng rực rỡ, trên mặt đồng hồ của Thất Tinh liên châu trên Cổng chân lý từ từ thu hồi lại, bức tường đầy màu sắc cũng trở lại trạng thái ban đầu, bầu trời đầy sao và khung cảnh như mơ biến mất như mây khói.

Chỉ có Lin đang nằm ngửa là minh chứng cho sức mạnh của di tích.

Những người xung quanh cẩn thận kiểm tra tình hình của Lin, rồi im lặng lắc đầu với Q, khẳng định rằng họ không thể làm gì được để cứu ông ta.

Nếu lúc đầu có người còn mạo hiểm với khu di tích thì bây giờ nhìn thấy Lin trong tình trạng thực vật, họ sẽ cảm thấy thực sự sợ hãi và rút lui. Không ai hiểu được nguyên lý của bức tranh tường, cũng không biết tại sao những người khác vẫn ổn duy chỉ một mình Lin rơi vào trạng thái chết não.

Q nhìn chằm chằm Lin đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp, bất lực nói: “Có lẽ đây là số mệnh.”

Những người được ông ta huấn luyện đã lầm đường lạc lối, giờ lại rơi vào số phận này khiến ông ta cảm thấy bất lực. Vốn dĩ ông ta hy vọng gia tộc mình sẽ thịnh vượng lâu dài, nhưng không hiểu vì lý do gì mà mục tiêu và kết quả lại càng lúc càng xa, khiến ông ta thật mệt mỏi.

Có lẽ đã đến lúc ông ta nên nghỉ ngơi.

Không có sự chỉ huy của Lin, đám người ở bên ngoài di tích nhanh chóng bị khuất phục. Họ không có sức mạnh để phản kháng lại người dân Trung Quốc và nước H.

Lilith bị bắt ngay tại chỗ. Kiều cũng được thả ra và được tự do.

Albert cố gắng di chuyển quả cầu pha lê. Ông ấy thấy rằng bây giờ nó có thể dễ dàng được lấy ra và sẽ không bị mắc kẹt trên cột đá.

Sự hỗn loạn đã qua, mọi thứ đều bình yên.

Mọi người đang định bước ra khỏi đại sảnh thì lại phát hiện dấu vết xe ô tô ở hành lang. Đây là dấu vết lưu lại khi đám người của Lin liều mạng lái xe vào.

Albert gãi đầu đau khổ: “Không biết chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết hay không.”

Nhóm người đi tránh qua vết xe, đi qua hành lang tối tăm, cuối cùng cũng nhìn thấy giếng trời bên ngoài.

Ngoài trời, đám người của Liễu Quân đang đếm lại số người sau vụ hỗn loạn. Cũng may là Hoàng Tiên đã nhắc nhở bọn họ kịp thời nên đã không xảy ra thiệt hại gì.

Sở Thiên Lê vẫn luôn đứng núp sau lưng Đàm Mộ Tinh, nắm chặt đồ vật gì đó trong tay. Sau khi Thất Tinh liên châu hoàn thành, một hòn đá lăn ra khỏi mặt đồng hồ nhưng ánh sáng trong đại sảnh quá mạnh khiến cô không có thời gian để kiểm tra chi tiết.

Bây giờ cô ra khỏi hành lang và quay trở lại đội ngũ quen thuộc. Cuối cùng cô cũng có cơ hội mở lòng bàn tay ra và quan sát viên ngọc hình tròn chói lóa trong tay mình. Nó giống như một ngôi sao đỏ trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ di chuyển trong tay cô, dường như được làm từ một chất liệu đặc biệt.

“Đây là...” Đàm Mộ Tinh nhìn viên hồng ngọc màu vàng trong lòng bàn tay của cô, do dự một chút: “... Đây là thạch anh sao?”

Thạch anh vốn dĩ là một viên đá tinh khiết màu đỏ, nhưng nó kém lấp lánh hơn nhiều so với viên đá quý trên tay cô.
id="id_Toc169869469" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận