Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 353

Chương 353Chương 353

Lúc ban đầu Đàm Mộ Tinh còn đang đi sát Sở Thiên Lê, nhưng đột nhiên bị bão cát làm lẫn lộn tầm nhìn. Cậu cố gắng tìm kiếm rất lâu ở xung quanh, nghe thấy tiếng hét đang nhỏ dần của cô, cuối cùng cũng tìm được phương hướng của cô.

Sau khi hai người gặp nhau thì cũng không nói gì nữa, Đàm Mộ Tinh dắt theo Sở Thiên Lê đi về phía trước, cậu sớm đã không tìm được chỗ dừng xe nữa, chỉ có thể tạm thời tránh gió sau những tảng đá nhấp nhô.

Bão cát hoành hành giống như ác long, càn quét qua sa mạc một cách hung hăng, khiến cho sinh vật trên mặt đất không hề có sức lực để đánh trả. Thảm thực vật khô héo mà thấp bé run lẩy bẩy trong gió mạnh, chúng bám sát vào mắt đất nứt nẻ, chỉ có loại thực vật tầm thường này mới có thể tồn tại ở vùng đất hoang.

Ở nơi đây, tiền tài quyền thế, huyền môn kỳ thuật đều không đáng nhắc tới ở dưới uy thế của thiên nhiên.

Con người sống trong thời đại mọi thứ làm bằng bê tông cốt thép cho rằng mình làm được tất cả mọi thứ, nhưng khi rời xa những nơi trú ẩn bằng kim loại và sự hỗ trợ từ bên ngoài, họ giống như con cua sống nhờ trong vỏ ốc nhưng bị mất đi vỏ ốc, chỉ có thể mặc cho bản thân bị xâu xé.

Đàm Mộ Tinh và Sở Thiên Lê trốn vào một nơi tránh gió, chờ bão cát hung tàn đi qua.

Sở Thiên Lê ngồi xổm bên cạnh Đàm Mộ Tinh, lúc này gió càng mạnh hơn, thậm chí còn khiến cho cô không thể mở mắt, nhưng cô cảm thấy bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.

Cát vàng che khuất tầm nhìn nên không có cách nào để tìm động tượng, không biết thời gian thì sẽ không có cách nào để lập quẻ, tất cả các cách xem bói thông thường đều bị chặn lại. Cô cố tiếp nhận thông tin từ bên ngoài mọi lúc, nhưng cuối cùng nó lại bị cắt đứt trong hoàn cảnh khắc nghiệt.

Khi Sở Thiên Lê chạy trốn một mình, nếu năng lực mà cô dựa vào để kiếm sống không có tác dụng, thì cô sẽ theo bản năng mà cảm thấy hoảng loạn, nhưng bây giờ cảm nhận được bên cạnh có người, nên không hiểu sao mà không hề cảm thấy lo lắng.

Đàm Mộ Tinh vẫn lôi kéo cô thật chặt, chỉ là gió lớn khiến cho tri giác không nhạy bén. Họ không thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, chỉ có thể rúc vào nhau trong bóng tối, giống như đang đối mặt với phán xét của tận thế.

Thi thoảng Sở Thiên Lê cũng không xác định được rằng mình sợ chết hay không, giống như lá bài Death trong tarot, mặt lá bài là hình ảnh kỵ sĩ đã tử vong và bệnh dịch, nhưng nó để lại một con đường sống, lá bài tượng trưng cho tử vong, nhưng lại có cả sự sống và sự diệt vong.

Nhưng cô chắc chắn rằng lúc này cô không hề sợ hãi, ít nhất cô không phải chỉ có một mình.

Gió bão gào thét, cát đá bay khắp nơi, cả bầu trời bị bão cát bao trùm hỗn loạn, thời gian dài đằng đẵng.

Một lát sau, bầu trời đen tối cuối cùng cũng xuất hiện tia sáng, bão cát u ám cũng rút đi, mọi người lại thấy được ánh sáng.

Sau khi cát bụi đi qua, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi rất lớn, ngay cả bên cạnh ô tô cũng đã tụ một tầng cát thật dày. Rất nhiều người cũng không chạy ra xe được mà chỉ có thể trú ẩn ở những nơi ít gió, hiện tại đều đang trong tình trạng khốn khó.

Đàm Mộ Tinh kéo Sở Thiên Lê đang ngồi xổm dậy, lại giúp cô cầm chiếc mũ bảo hộ màu vàng. Sở Thiên Lê cảm giác như trên đỉnh đầu mình có cát chảy xuống, ngay sau đó trọng lượng trên đầu đã giảm bớt đi không ít, vậy mà lại bất tri bất giác đội một đống cát vàng trên đầu.

Đội trưởng đội thi công lớn tiếng nói: “Vẫn còn ổn chứ?”

“Vừa rồi có một số thiết bị chưa được nhặt nên đã bị chôn vùi.”

“Đợi lát nữa rồi đào đi, kiểm tra sĩ số trước đã...”

Bây giờ mọi người sắp không thể nhận ra hiện tượng hỗn loạn này, sau khi bão cát đi qua, tất cả đều biến dạng. Nguyên nhân chính là vì như thế, hàng năm đều có người đóng quân ở sa mạc để dọn dẹp đường sắt, nếu không sẽ không có cách nào để xe lửa đi qua bình thường.
id="id_Toc169869260" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận