Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 231

Chương 231Chương 231

Lúc ấy Sở Thiên Lê và Sở Dịch Liệt không hề ép buộc cô ấy, trong thôn luôn có người đưa rau xanh và lương thực tới, ba người luộc đồ ăn sống qua ngày, tồn tại qua một ngày rồi lại một ngày.

Sở Thiên Lê và Sở Dịch Liệt sẽ xem bói trong sân, Vương Bình ngồi xổm ở bên cạnh buồn bực ngán ngẩm mà nghe. Nhìn thấy hai ông cháu lên quẻ chỉ vì muốn so xem ai đi quét rác. Quét rác nửa giờ, tranh tài lại mất hơn nửa ngày.

Vương Bình thường xuyên nhìn thấy người đến cửa xin hai vị đại sư giúp đỡ, cô ấy bị các loại lí lẽ làm cho mưa dầm thấm đất, đột nhiên một ngày nào đó đã trở nên cởi mở sáng tỏ, bỏ đi sự buồn bã liên tục và sa sút tinh thần, giống như giành lại được cuộc sống mới.

Đó là một ngày nắng đẹp, lần đầu tiên Vương Bình có cảm giác toàn thân tràn ngập năng lượng, thế giới hình như không tồi tệ đến vậy. Cô ấy không quen nhìn hai người lề mà lề mề mà lười biếng lao động, một tay túm lấy cây chổi rồi quét dọn trong nhà, lại cảm thấy luộc đồ ăn thật sự rất khó ăn, ngay ngày đó cô ấy đã tự mình xuống bếp nấu cơm.

Hình như là cô ấy có thể làm chút chuyện, cũng không phải là người hoàn toàn vô dụng.

Sở Thiên Lê nói cô ấy thích hợp làm những việc chăn nuôi, Sở Dịch Liệt lại xử lý thân phận trong thôn cho cô ấy, cô ấy thuận theo mà ở lại trong thôn. Cô ấy thật sự am hiểu về nuôi dưỡng động vật, nuôi gà nuôi vịt thì kiếm được nhiều hơn so với làm công, tăng thêm yêu thích với bầu không khí ở thôn Ngân Long, nên cô ấy quyết định sẽ sinh sống luôn ở đây.

Người thôn Ngân Long kính nể Sở Dịch Liệt và Sở Thiên Lê, nhưng Vương Bình không phải thôn dân sinh ra ở địa phương này. Cô ấy vẫn biết ơn hai vị đại sư trợ giúp, nhưng cũng có thể hiểu rõ về bọn họ hơn.

“Người khác đều khen ngợi em ấy tài giỏi. Nhưng thật sự là nếu không sử dụng năng lực của em ấy, em sẽ biết là em ấy nhát gan sợ chết vô cùng, một con rắn một con gà đều có thể làm cho em ấy sợ hãi, vốn không thể xem là đại sư gì đó được...” Vương Bình mở miệng chế giễu, sau đó cô ấy lại bổ sung: “Nhưng đúng thật là em ấy có chút tài năng.”

“Không chỉ là tài năng bói toán, mà trong lòng em ấy còn rất tỉnh táo. Bình thường em ấy lười muốn chết, nhưng ngày hôm đó, khi hạ táng ông nội mình, em ấy đã tự mình đi làm, không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào. Chị hỏi em ấy vì sao, em ấy nói là báo đáp lại ông.” Vương Bình bình tĩnh nói.

Đàm Mộ Tinh sững sờ.

Vương Bình vẩy sạch sẽ những giọt nước bên trên bát đũa đi, cô ấy đứng lên, bình thản nói: “Chị không biết vì sao em lại muốn về thôn cùng với em ấy, nhưng bình thường em ấy nhìn có vẻ đáng ghét vô cùng, nhưng thật ra lại là người hiểu đạo lí đối nhân xử thế nhất.”

Thứ Sở Thiên Lê học chính là xem mệnh, không thể nào thật sự không hiểu chuyện.

“Em ấy để cho em cảm thấy mình đáng ghét là cố tình, nhưng em ấy dỗ dành cho em vui vẻ cũng là thật lòng, kết hợp thật thật giả giả vào. Nếu nhận ra điểm ấy thì có thể dễ dàng thân thiết cùng với em ấy.”

Đàm Mộ Tinh xúc động trong lòng, cậu rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Vì cái gì mà chị Bình Bình muốn nói với em những điều này?”

Vương Bình cười nói: “Bởi vì trên mặt em viết là muốn biết, sau khi vào thôn thì em không nói lời nào nhưng dù sao cũng đang lắng nghe.”

Đàm Mộ Tinh không hứng thú thì sẽ không làm vậy, cậu luôn luôn yên lặng nghe, thông qua người chung quanh để hiểu sơ qua về Sở Thiên Lê.

Đàm Mộ Tinh im lặng thật lâu, cậu cúi đầu nói: “... Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ, hai ngươi chờ một lúc rồi đi ngắm sao đi, chị dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đây.” Vương Bình cởi mở nói: “Em ấy cũng biết chuyện này, còn quen thuộc hơn chị.”

Đàm Mộ Tinh gật đầu đáp lại.
id="id_Toc169869139" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận