Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 572

Chương 572Chương 572

Một lát sau, đoàn xe nhà họ Đàm lục tục tiến vào khu biệt thự, Đàm Mộ Tinh nhìn thấy Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm ở cổng biệt thự nhà họ Hạ.

“Tinh Tinh!”

Sở Thiên Lê lao về phía anh như chú chim nhỏ, thế nhưng Đàm Mộ Tinh nhanh nhạy phát hiện vẻ mặt thiếu thân thiện của người nào đó đằng sau cô, cơ thể bất giác đanh ra. Anh vừa dịu dàng đáp lời cô, vừa nỗ lực ngó lơ ánh nhìn chết chóc ấy.

Đó là ánh mắt quan sát chăm chú của Hạ Thời Sâm.

Hạ Thời Sâm quan sát Đàm Mộ Tinh một lượt từ trên xuống dưới. Thực ra anh ấy biết đối phương đã gầy đi từ lâu, song không hiểu sao trong đầu vẫn cứ là trạng thái ngây thơ chất phác trước đây. Có lẽ do cái mác người hiền lành của Đàm Mộ Tinh đã ghim sâu trong lòng, khiến cho anh ấy đến giờ vẫn chẳng thể thay đổi ấn tượng về người bạn từng cùng lớp với mình.

Hạ Chính Hợp và Dư Tân ở cửa nhiệt tình chào đón, lại phát hiện nhóm chú Tề mang nhiều quà tới quá, vì vậy cảm ơn họ liên tục, còn muốn sắp xếp quà đáp lễ. Bọn họ muốn chiêu đãi đoàn người nhà họ Đàm, để dành không gian riêng cho tụi nhỏ.

Khỏi phải nghi ngờ, Sở Thiên Lê là người vui vẻ nhất, ít nhất hôm nay cô đã gặp được Tinh Tinh.

Hạ Thời Sâm cố gắng trấn tĩnh: “Vào đi.”

“Quấy, quấy rầy rồi ạ...” Đàm Mộ Tinh lễ phép đáp lời, không hiểu sao thấy Hạ Thời Sâm còn giống phụ huynh hơn cả Hạ Chính Hợp, nhất thời trở nên khép nép lo lắng.

Trong phòng khách, cô Lý đã chuẩn bị sẵn hoa quả và đồ ăn vặt đãi khách. Ba người lần lượt ngồi xuống, tán gẫu đôi câu trước khi ba mẹ đến.

Sở Thiên Lê nhìn Đàm Mộ Tinh rồi lại nhìn Hạ Thời Sâm, sau đó nói thẳng: “Anh trai, không phải anh nên tránh đi chút sao?” Sao vẫn ở đây làm bóng đèn vậy?

Hạ Thời Sâm nghe cô ám chỉ thì siết chặt nắm tay, thế nhưng vẻ mặt vẫn rất đỗi bình thản, chẳng đặt cô vào mắt, điềm nhiên bắt chuyện với Đàm Mộ Tinh: “Đã suy nghĩ về hướng phát triển sự nghiệp tương lai chưa?”

Anh ấy không tìm ra điểm xấu ở đạo đức của Đàm Mộ Tinh, đành phải dò hỏi chuyện tiền đồ của đối phương,

Sở Thiên Lê: “?”

Sở Thiên Lê ở bên nhắc nhở: “... Bọn em còn chưa học đại học mà.” Sao tự nhiên nhắc đến sự nghiệp rồi?

Lúc này, Đàm Mộ Tinh ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng như nói chuyện với ba vợ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh, tạm thời em vẫn chưa rõ.”

Hạ Thời Sâm vốn là học sinh hạng nhất trong lớp, tính tình Đàm Mộ Tinh lại mềm mỏng, hiển nhiên sẽ làm nảy sinh áp lực.

Đàm Mộ Tinh vắt hết óc nghĩ một lượt vẫn chưa biết điểm mạnh của mình nằm ở đâu, chủ yếu do những thứ anh am hiểu có vẻ đều không lọt nổi vào mắt Hạ Thời Sâm, bèn thật thà liệt kê những điểm yếu của mình.

Hạ Thời Sâm cũng không làm khó mấy, thân thiện nói: “Gia cảnh của cậu quả thực không tệ, nhưng không thể trông cậy vào đó mãi, ít ra vẫn cần có một công việc, lợi nhuận tối thiểu phải vượt qua khoản tiết kiệm.”

Đàm Mộ Tinh hổ thẹn cúi đầu, yếu ớt nói: “Em thực sự rất xin lỗi, nhưng em không làm được...”

Hạ Thời Sâm nhướng mày: “Cậu đã bắt đầu đâu?”

“Nhưng dẫu ra sao đi chăng nữa...” Ánh nhìn của Đàm Mộ Tinh trôi nổi. Hiện giờ, anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trên gương mặt lộ vẻ lúng túng, nói: “... Tốc độ kiếm tiền của em rất khó vượt qua tốc độ kiếm tiền của gia đình em.”

Anh trái lại không ý kiến gì với chuyện làm việc kiếm tiền bình thường, chẳng qua mục tiêu Hạ Thời Sâm đặt ra lại quá lớn lao!

Hạ Thời Sâm nghe xong lời này lại tỏ vẻ không tán đồng.

Sở Thiên Lê nhìn ra suy nghĩ trong thâm tâm máy in tiền. Cô chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, đề xuất: “Chi bằng anh trai đề xuất vài lời khuyên đầu tư cho Tinh Tinh đi?”

“Ơ... chuyện này...” Đàm Mộ Tinh do dự nhìn về phía Hạ Thời Sâm: “Có phù hợp không?”

Hạ Thời Sâm điềm nhiên nói: “Vậy cũng được, dù sao vẫn hơn là không làm gì. Cậu có bao nhiêu tiền vốn rồi?” Nói không chừng đối phương chính là người thừa kế tương lai, ít nhất cũng phải truyền thụ một chút kinh nghiệm in tiền.
id="id_Toc169869479" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận