Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 298

Chương 298Chương 298

Đàm Mộ Tinh: “....” Học đại học ở Đế Đô thật sự đau khổ như vậy sao?

Chu Cừ nghe được tiếng nói chuyện phiếm của đám người trẻ tuổi, thật sự không hiểu ngôn ngữ bọn họ, liền nói: “Người mới tới thật sự rất giống ông ở điểm hay nói luyên thuyên đấy.”

“Cứ như thể những người ông mang theo không như vậy ấy.” Phan Nghĩa Thành nhìn Đàm Mộ Tinh, nói: “Rất may mắn vì người còn lại tôi mang theo không nói nhiều, nếu không nói thật còn quá đáng hơn nói mấy lời vô nghĩa.”

Trong lòng Phan Nghĩa Thành thầm nghĩ, cưỡi ngựa với gấu trúc đã là gì, sau này ông ấy sẽ lái máy bay tư nhân của mình ra ngoài kia.

Mọi người đều trò chuyện, coi đó như một cuộc gặp mặt chính thức.

Trong cuộc trò chuyện, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đã biết được nội dung công việc, dự án cần nhiều hơn những gì họ nghĩ, khối lượng công việc hiện tại được chia làm hai, một nửa do Chu Cừ lãnh đạo và một nửa do Phan Nghĩa Thành lãnh đạo. Người trước chịu trách nhiệm chính về việc thi công thực tế, trong khi người sau chủ yếu chịu trách nhiệm tư vấn.

Nhóm hiện đang đi thăm các thổ dân, người dân địa phương cho biết họ có niềm tin vào thần núi và thậm chí còn có những địa điểm hiến tế nguyên bản. Chu Cừ hy vọng rằng Phan Nghĩa Thành và những người khác sẽ đến điều tra xem liệu việc tham quan các di tích địa phương có giá trị gì hay không và liệu họ có cần nhượng bộ trong việc xây dựng tuyến đường sắt này hay không.

Chu Cừ ở lại nơi làm việc của mình để giải quyết những việc khác. Ba Đồ đến trạm làm việc sớm, quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, Chu Cừ cử anh ta tới nhóm cố vấn chuyên môn làm người hướng dẫn, đồng thời còn mang theo một số nhân viên trạm làm việc.

Bên ngoài trạm làm việc vắng tanh, thậm chí không có một chút màu xanh nào trong tầm mắt. Những ngọn núi phía xa có màu nâu và trông có vẻ cây cối thưa thớt, thậm chí giống với sa mạc.

Khi Ba Đồ dẫn đội lên đường, anh ta vui vẻ nói: “Tôi nói vậy thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng nó không có giá trị gì, và tôi thực sự không muốn tạo ra bất kỳ thay đổi nào. Địa hình ở đây đã phức tạp rồi, nếu chịu cân nhắc tất cả những điều này, công việc này thực sự rất khó khăn.”

Ba Đồ nhìn vấn đề từ góc độ kỹ thuật, và tất nhiên anh ta không muốn đối mặt với những yêu cầu gắt gao đó.

Đàm Mộ Tinh chịu trách nhiệm chụp ảnh, cậu dùng máy ảnh ghi lại khung cảnh xung quanh để khi về có thể sắp xếp, nghiên cứu.

Sở Thiên Lê nhìn ngọn núi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngọn núi này do một số người quản lý, hẳn là có một bàn thờ, tôi đoán quy mô sẽ không lớn cho lắm.”

Ở Trung Quốc có quá nhiều núi sông nổi tiếng, nhìn chung chính những ngọn núi và dòng sông tươi đẹp đã sản sinh ra nền văn hóa quý giá, khó có thể bỏ lại bất cứ thứ gì ở những nơi có môi trường khắc nghiệt.

“Vậy chúng ta phải đi xem hiện trường, công việc nhất định phải làm thật tử tế.” Phan Nghĩa Thành nói.

Sau khi Đàm Mộ Tinh chụp ảnh xong, cậu vẫn nhớ Ba Đồ là người dân tộc thiểu số, lại hỏi: “Ba Đồ có biết về tín ngưỡng thần núi của bọn họ không?”

Ba Đồ: “Tôi không biết. Thành thật mà nói, trước khi bắt đầu dự án, với tư cách là người địa phương, tôi chưa từng đến đây.”

Sở Thiên Lê: “Anh là giả dạng làm địa phương sao?”

“Tỉnh chúng tôi quá lớn, khoảng cách từ nhà của tôi đến Đế Đô còn gần hơn ở đây.” Ba Đồ thở dài, “Các bạn cùng lớp ở Hà Bắc vẫn ghen tị với tôi khi tôi được về quê, còn nói rằng mỗi ngày cậu ấy đều phải chạy lên Đế Đô, trong lòng tôi thầm nghĩ, đại ca, cậu không xem bản đồ sao, tỉnh chúng tôi giáp với tám tỉnh thành khác, cậu còn ghen tị với tôi vì tôi được về quê công tác sao?”

“Nếu làm việc ở phía bắc tỉnh của chúng tôi, sau đó làm việc ở phía tây tỉnh của chúng tôi, mọi người sẽ có cảm giác như làm việc trên hơn một nửa Tổ quốc!”

“...”
id="id_Toc169869206" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận