Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 254

Chương 254Chương 254

Các phòng trên tầng ba đều theo bố cục phương chính, tràn ngập ánh sáng, rất khác so với tầng hai tối tăm. Tất cả các loại thư pháp và hội họa đều được treo trên tường, còn có thư pháp Đạo giáo khí phách ở chính giữa, đây thực sự là một nơi dùng để thanh tu.

Không khí tràn ngập mùi hương của trà, xen lẫn mùi gỗ đàn hương.

Trên bàn, một ông lão với khuôn mặt nhăn nheo đang pha trà, một lư hương nhỏ được trưng bày cách đó không xa, tỏa ra khói sáng thanh tao.

Mặc Khả Đàm ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Lê .

Ngay lập tức, Sở Thiên Lê nhận ra hai bên đồng thời đều lên quẻ, bọn họ chạy đua với thời gian để suy luận trong lòng.

Chim vỗ cánh ngoài cửa sổ, khắp phòng bị bao phủ bởi khói của đàn hương, lá trà trong chén chìm nổi phiêu diêu. Vạn vật động hay vạn vật bất động, mọi thứ đều có thể trở thành quẻ bói.

Khoảnh khắc này chớp mắt xuyên thấu thời không, tưởng chừng ngắn ngủi như lửa, nhưng lại bất ngờ dài đằng đẵng.

Sở Thiên Lê là người đầu tiên di chuyển, cô thản nhiên cởi cặp sách ra, ngồi xuống bàn trà nở nụ cười toe toét.

Vẻ mặt Mặc Khả Đàm rất phức tạp: “Sở Dịch Liệt thật sự để cô tự mình tới à?”

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Ông nội lo lắng cũng vô dụng, ông ấy không thể trèo ra khỏi quan tài, nhiều nhất là ban đêm ông ấy sẽ báo mộng thôi.”

Mặc Khả Đàm sững sờ: “Ông ta chết rồi?”

“Đúng vậy, vừa rồi ông không tính ra sao?” Sở Thiên Lê đột nhiên nở nụ cười như bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, vậy thì tôi biết trình độ của ông tới đâu rồi, những người nhiều năm không gặp ông sẽ tính ra quẻ rất mơ hồ đúng không?”

“Hừ, chỉ là ông ta giở quá nhiều mánh khóe, tôi cứ nghĩ ông ta lại giả chết.” Ánh mắt Mặc Khả Đàm lạnh lùng, ông ta giễu cợt: “Ông ta có chết hay không thì không biết, nhưng cô nhóc này, cô sắp chết rồi.”

Khi Mặc Khả Đàm nhìn thấy Sở Thiên Lê thì rất thất vọng, lúc tới thì phô trương hào hoa, đến khi nhìn kĩ hơn, thật đúng là tướng chết yểu. Vốn dĩ ông ta không chắc Sở Dịch Liệt còn sống hay không, nhưng bây giờ khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, ông ta chắc chắn rằng người đó đã biến mất.

Mặc Khả Đàm muốn hù dọa Sở Thiên Lê một phen, nhưng ai ngờ cô lại chẳng bị ảnh hưởng gì, còn thờ ơ đâm ngược một đao.

Sở Thiên Lê không chút hoang mang: “Không sao, đừng lo, tôi không chết sớm hơn ông đâu, tôi vẫn có thể kịp đốt giấy tiền vàng mã cho ông, lão già đừng cười nhạo người khác nữa, kẻ tám lạng người nửa cân hà tất phải so đo!”

Mặc Khả Đàm tức giận: “Cô...”

“Tôi không muốn uống cái này, có thể gọi một cốc trà sữa được không?” Sở Thiên Lê nhìn trà Minh Tiền trên bàn, lại thấy đối phương dựng râu trừng mắt, lẩm bẩm: “Được rồi, bây giờ xin có cốc trà sữa thôi đừng keo kiệt thế, sang năm tôi tảo mộ cho ông, sẽ mang cho ông thứ ông thích, có qua có lại.”

Mặc Khả Đàm: “!?”

Mặc Khả Đàm định mở miệng mắng, nhưng lại ho dữ dội, thở không ra hơi, khom người co quắp xuống, giống như một con tôm chật vật giãy dụa trên bờ.

Giọng điệu vừa rồi của Sở Thiên Lê rất thản nhiên, lúc này cô lại có chút hốt hoảng, vô thức nhìn về phía cửa, nhắc nhở: “Chờ một chút, đừng chạm vào đồ sứ, ngày tôi tính quẻ không phải hôm nay, ông vốn không muốn gây sự với tôi, tốt xấu gì cũng nên chờ tôi đi rồi phát bệnh chứ?”

“Thứ hai tôi vẫn còn tiết học, không thể bị cảnh sát thẩm vấn!” Sở Thiên Lê sợ Mặc Khả Đàm sẽ hôn mê ngay tại chỗ, dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, vô duyên vô cớ thành kẻ tình nghi.

Khi nghe thấy vậy Mặc Khả Đàm ho khan dữ dội hơn, ông ta hít sâu một hơi, lúc lâu mới ổn định lại, chế nhạo: “Vậy trình độ của cô cũng chẳng có gì đặc biệt, vẫn nghi ngờ bản thân tính không chính xác à?”

“Không phải tôi nghi ngờ tôi tính không chính xác, mà là tôi nghi ngờ ông muốn biểu diễn đánh bại số mệnh, trực tiếp thăng thiên.”

“...”

Mặc Khả Đàm chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ bất lịch sự như vậy, nếu không phải gần đây sức khỏe ông ta không tốt, hiện giờ có lẽ đã giơ gậy đánh người.
id="id_Toc169869162" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận