Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 285

Chương 285Chương 285

Sở Thiên Lê thân là nhân tài được quốc gia công nhận, gần đây ở nhà cực kỳ phách lối, nhân lúc vẫn chưa bay tới vùng khác liên tục muốn làm suy yếu tinh thần của anh trai.

Trước kia Hạ Thời Sâm có lý do để dạy dỗ cô, bây giờ chỉ có thể bấm bụng chịu đựng, ai bảo đúng thật là cô đang làm chính sự chứ.

Có điều sức chịu đựng của cậu ấy có giới hạn, không bao lâu sau đã bị cô phiền đến nhức đầu cả giận nói: “Rốt cuộc thì lúc nào em mới đi xây dựng tổ quốc? Anh có thể trực tiếp đóng gói em gửi cho quốc gia không?”

Cậu ấy cảm giác gia đình không thể chứa nổi cô nữa, cũng chỉ có mẹ tổ quốc mới có thể kiên nhẫn chấp nhận cô thôi.

Nhà họ Đàm, mọi người trong nhà biết được quyết định của Đàm Mộ Tinh thì đều cảm thấy rất bất ngờ, thế nhưng vẫn ký tên cho cậu.

Đàm Mộ Tinh nói xong chuyện nhân tài đặc biệt với ba mẹ xong, lại cố ý ngồi xe tới biệt thự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hành lý để chuẩn bị đi tới vùng khác.

Trong sân, hai ông bà già đang đứng một chỗ nói chuyện chính là ông bà nội của Đàm Mộ Tinh. Đàm Kỳ Dụ trêu con chim trong lồng, Doãn Nhân thì ở bên cạnh tận hưởng bầu không khí mát mẻ dưới mái hiên, nhàn nhã quạt mát.

Trên mặt Đàm Kỳ Dụ lộ ra vẻ bất lực: “Tôi đã nghe ngóng người của bên hiệp hội tôn giáo rồi, nói là điều kiện của địa phương này rất khổ, hơn nữa các gia hộ bên đó đều có tôn giáo tín ngưỡng, không phải Tinh Tinh không có hứng thú với những thứ này sao? Hà tất phải chạy một vòng như vậy chứ.”

Doãn Nhân: “Muốn đi thì đi thôi, ba mẹ thằng bé đều không cản, ông lo lắng gì chứ?”

“Ha, bà còn không biết ngại mà nói tôi lo lắng suông, cũng không biết là ai suốt ngày phái xe trong nhà đi theo thằng nhóc!” Đàm Kỳ Dụ buồn cười nói: “Lúc trước bà suốt ngày nói Tinh Tinh không chú ý, sợ thằng bé chịu thiệt, bây giờ sao lại không nhắc nữa rồi?”

Doãn Nhân làm bộ muốn dùng quạt đành Đàm Kỳ Dụ, dọa ông ấy vô thức lùi về sau hai bước.

Đàm Kỳ Dụ vội nói: “Đừng kích động, dọa đến chim!”

“Vậy lúc trước Tinh Tinh không chú ý, tất nhiên là tôi sợ thằng bé chịu thiệt rồi, ông xem mấy đứa trẻ trong nhà ra ngoài đi, mỗi lần hỏi thằng bé muốn ăn gì, nó có suy nghĩ cũng không nói ra, cuối cùng vẫn thuận theo anh chị...” Doãn Nhân thở dài nói: “Người khác tới nhà muốn đồ chơi của thằng bé, thế mà nó lại thật sự cho người ta, sau này mua cái mới cho nó nhưng tôi biết thằng bé vẫn nhớ tới cái cũ.”

“Nhưng lúc đó thằng bé không nói, cũng không từ chối người ta, chúng ta có thể làm thế nào?”

Đàm Mộ Tinh vẫn là một người tốt có tính cách mềm yếu, đến nỗi mà cậu va chạm với Vương Tranh bị mời phụ huynh, ngược lại lại khiến người trong nhà vui mừng vỗ tay, hô to khen thưởng.

Vốn dĩ người trong nhà tưởng rằng cậu sẽ không thay đổi nữa, nói không chừng còn thi vào một trường học tốt nào đó, sau khi tốt nghiệp thì làm một vài công việc thú vị, thậm chí không làm việc cũng được, cứ sống qua ngày như vậy, nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu đề nghị ra ngoài làm gì đó.

Doãn Nhân: “Bây giờ tôi cũng coi như đã nhìn ra rồi, người dễ nói chuyện không đại biểu cho việc không chú ý, đó đều là không bị ép buộc, không muốn chấp nhặt với người khác, thật sự bị bắt nạt quá nhiều, thỏ tức giận cũng sẽ cắn người.”

“Lần đầu tiên thằng bé nói muốn làm gì, thậm chí còn không để ý tới sự phản đối của người nhà, đại biểu cho việc thằng bé cho rằng tình hình rất nghiêm trọng, như thế mọi người khuyên thế nào cũng vô dụng.” Doãn Nhân nhìn về Đàm Mộ Tinh bên cửa sổ, bình tĩnh nói: “Người bình thường càng dễ nói chuyện, đến một lúc nào đó cũng sẽ trái ngược lại, tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý đâu.”

Bên trong nhà, Đàm Mộ Tinh nhìn lá bài ngu nhân trong khung, cậu đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, vẫn là quyết định lấy lá bài từ trong khung ra, sau đó đặt cẩn thận vào trong túi đựng văn kiện, định mang đi cùng với hành lý.
id="id_Toc169869193" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận