Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 374

Chương 374Chương 374

Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng nói: “À, thực ra gia đình chúng ta nhiều nhất cũng chỉ ở lại thành phố G hai ba ngày thôi. Nói thật thì cũng không có việc gì làm, mua vài thứ đồ linh tinh, sợ đến lúc đó sẽ khiến cậu thất vọng.”

“Gia đình cậu có thường đến thành phố G không?”

“Có, mẹ tớ thường bay qua lúc sáng sớm, đi mua sắm xong sẽ trở về ngay trong ngày, có khi còn không ở lại qua đêm.”

“Vậy thì vội vã quá.”

“Mẹ tớ nói như thế là vừa.”

Chú Tề xuống xe, giúp Sở Thiên Lê cất hành lý rồi mở cửa cho hai người vào. Sở Thiên Lê vội vàng cảm ơn, vừa rồi cô cũng không thấy hành lý của Đàm Mộ Tinh, tò mò hỏi: “Những thứ Tinh Tinh mang theo đâu rồi ạ?” “Chú cất đi rồi.”

Sở Thiên Lê nghe vậy bỗng thấy có chút kỳ lạ, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó nhớ ra Đàm Mộ Tinh từng nói sẽ thu xếp chuyến đi này cho bọn họ, nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi máy bay hả?”

“Ừ, hơn ba tiếng là đến nơi.”

“Mã số chuyến bay là gì?”

“Ừm...” Đàm Mộ Tinh có chút do dự: “Chờ một chút, để tớ đi hỏi.” Một lúc sau, Sở Thiên Lê mới hiểu được nguyên nhân tại sao gấu trắng lớn không biết số hiệu chuyến bay, hóa ra là bình thường người này toàn ra ngoài bằng máy bay tư nhân!

Lúc làm việc, anh ngồi khoang thương gia cùng Phan Nghĩa Thành và Sở Thiên Lê, giờ đây cuối cùng cũng không còn phải “ngang hàng với gần 100 triệu người” nữa rồi!

Sở Thiên Lê ngồi trên chiếc máy bay tư nhân sang trọng, nhìn thấy xung quanh đầy đủ tiện nghi, trong cabin không khác gì ở nhà, vô cùng rộng rãi thoải mái, ngạc nhiên nói: “Thảo nào dì về được trong ngày, các cậu đi máy bay cứ như đi xe ý nhỉ?”

Không gian trên ô tô có hạn, còn máy bay tư nhân lại sáng sủa và thoải mái hơn nhiều.

Sở Thiên Lê chợt nhận ra: “Học được rồi học được rồi. Người giàu muốn việc du lịch đến thành phố G giống như một buổi trà chiều ở địa phương vậy, muốn có được cảm giác thoải mái và nhàn nhã này, sau đó bình tĩnh nói rằng mình có thể đi đi lại lại trong ngày!”

Đàm Mộ Tinh nói xong sắc mặt hơi tái nhợt, hoảng hốt an ủi cô: “Nếu cậu muốn ở hai ngày cũng chẳng sao, tớ chỉ sợ cậu sẽ cho thành phố G không vui vẻ nữa mà thôi...”

“Có tiền thì làm gì cũng vui.” Sở Thiên Lê nhìn tiện nghi trong khoang cabin, sờ sờ cằm nghĩ nghĩ: “Đáng lẽ tớ nên để anh hai mua cái này mới đúng.” Đàm Mộ Tinh đột nhiên giật mình, vội vàng nói: “... Đừng.”

“Tại sao? Tớ thấy cái này rất thuận tiện mà?”

Đàm Mộ Tinh không đành lòng nhìn thấy Hạ Thời Sâm gánh vác nặng nề, khéo léo nói: “Nếu muốn đi máy bay, cậu có thể nói với tớ, không cần phải mua đâu.” Anh sợ Hạ Thời Sâm sẽ suy sụp mất.

Ở Thành phố G, những tòa nhà cao tầng ven biển nối tiếp nhau giống như một khu rừng hiện đại được đúc bằng bê tông cốt thép. Trong tòa nhà văn phòng cao chót vót, vô số các tinh anh trong ngành mặc vest đi giày da tập trung lại mở một cuộc họp qua video.

Ngoài cửa sổ sát đất là cảnh biển mênh mông, nhưng trong phòng lại vô cùng im ắng.

Trên tường có logo kim loại hình con rắn và quả táo tỏa sáng dưới ánh mặt trời, biểu tượng của gia đình Mondson.

Trên màn hình lớn là một người đàn ông trung niên sắc mặt sáng sủa, ngũ quan có cảm giác máu tanh, tóc màu sợi đay, nhìn qua khoảng ba mươi bốn mươi tuổi. Mặc dù ăn mặc chỉnh tề nhưng lại vẫn khiến người ta cảm thấy khôn ngoan, đôi mắt sắc bén như chim đại bàng.

Người đàn ông này tên là Lin, xuất thân từ gia tộc Mondson tiếng tăm lừng lẫy, ông ta cũng là một trong số ít thành viên lộ diện ra ngoài, có tên trong danh sách thượng lưu đẳng cấp thế giới.

“Kế hoạch kỷ nguyên mới đang tiến triển rất tốt, một thời gian nữa tôi sẽ đến thành phố G. Trác Cừ còn ở thành phố A không?”

Thi Trác Cừ đột nhiên được gọi tên, anh ta vội vàng vuốt thẳng cổ áo, trả lời lại bằng tiếng Anh: “Tôi mới đến thành phố G ngày hôm qua.”
id="id_Toc169869281" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận