Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 502

Chương 502Chương 502

Doãn Nhân: “Tinh Tinh, sao cháu không hiểu những thứ này chứ, chạy tới đó có ích gì? Bà biết cháu lo lắng cho bạn bè của mình, nhưng cháu đi qua cũng chẳng có tác dụng gì!”

Lần trước Doãn Nhân mặc kệ cho Đàm Mộ Tinh đi sa mạc, nhưng bà ấy không ngờ rằng anh sẽ gãy xương mà quay về, giờ anh lại đang định đi đến nước H, cho dù là ai cũng đều có linh cảm rằng con đường phía trước sẽ không được trơn tru.

Lông mi của Đàm Mộ Tinh khẽ run lên, anh đối mặt với người lớn tuổi đang lo lắng, bình tĩnh nói: “Bà ơi, thật ra cháu luôn biết mình không có ích gì, từ nhỏ đến giờ cháu đã không có ý toan tính gì với anh chị em, dù là học tập hay cuộc sống, dường như cháu không mạnh hơn người khác chút nào, chỉ là gia đình cho cháu thêm hào quang...”

Doãn Nhân lộ vẻ khó xử: “... Ý bà không phải vậy.”

“Nhưng mặc dù là như thế này, thì cháu cũng có việc phải làm.” Đàm Đàm Mộ Tinh nhẹ giọng nói: “Cháu đã từng nghĩ, nếu không cứ như vậy đi. Hiện tại mọi chuyện đều ổn, lẽ ra cháu nên cảm thấy thỏa mãn. Nhưng sau này cháu mới hiểu được, nếu cháu lựa chọn không chiến đấu nữa, cháu thậm chí sẽ không thể giữ được những gì mình đang có.”

“Quả thực cháu vẫn chưa hiểu những điều đó, nhưng mưa dầm thấm lâu, có thể coi là cháu đã ngộ ra một chút.”

Anh nghiêm túc nói: “Bây giờ cháu tin chắc rằng trên đời này có những việc chỉ có cháu mới có thể làm được, cháu không chỉ đến đây để đi chơi, chắc chắn phải có việc gì đó cần cháu làm, cho dù cháu vẫn chưa biết đó là gì.”

Trước đây anh đã từng chống lại sức mạnh của chính mình, loay hoay với cuộc sống hỗn loạn, anh luôn cảm thấy mình là một người bình thường, chỉ là một phần nhỏ bé trong biển người rộng lớn.

Nhưng gặp cô là khởi đầu của sự biến đổi.

Anh không quan tâm đến việc dự đoán tương lai, nhưng anh thích xem cô hướng dẫn người khác đến một tương lai tốt đẹp hơn.

Anh vẫn chưa biết số học như cũ, nhưng anh sẽ cảm động trước những câu chuyện số học.

Doãn Nhân nghe thấy lời này thì ngẩn ra, nhìn Đàm Mộ Tinh đang bình tĩnh, cảm thấy vừa quen vừa lạ. Anh nói chuyện một cách chậm rãi và không có chút công kích nào, nhưng có điều gì đó đã thay đổi, bộc lộ hình dạng thật của anh trong sự hỗn loạn.

Đàm Kỳ Dụ im lặng một lúc rồi nhắc nhở: “Tinh Tinh, cháu có bao giờ nghĩ rằng dù bình an trở về thì sau này cũng có thể xảy ra nhiều chuyện hay không.”

“Một ngày nào đó cháu cũng có thể thay đổi, suy nghĩ của cháu khi đó sẽ khác với bây giờ, cũng như bây giờ cháu đã khác với quá khứ.”

Đàm Kỳ Dụ từng biết về mệnh số của Sở Thiên Lê từ Tu Càn đạo trưởng, ông ấy hiểu tâm lý của Đàm Mộ Tinh, nhưng lại lo lắng đối phương sẽ nghĩ không thông. Bây giờ là vậy, nhưng thời gian qua đi cảnh vật sẽ thay đổi, liệu mười, hai mươi hay ba mươi năm nữa Tinh Tinh vẫn nghĩ như vậy sao?

Đàm Kỳ Dụ sợ rằng tình cảm này cuối cùng sẽ biến thành oán giận, Đàm Mộ Tinh sẽ biến sự cống hiến của mình thành tức giận.

Mà khi một người chuyển từ yêu sang ghét, đó là khởi đầu của lời nguyền.

Đàm Mộ Tinh cụp mắt xuống: “... Cháu hiểu.”

“Cháu đưa ra lựa chọn này không phải để thay đổi lời hứa của cô ấy, hay buộc cô ấy phải đảm bảo, chẳng qua là do cháu muốn điều đó vào lúc này...” Đàm Mộ Tinh mỉm cười: “Chỉ muốn làm mọi thứ tốt nhất cho cô ấy nên cháu mới làm như vậy.”

Anh không cần bất kỳ kết quả nào, anh chỉ muốn cô được an toàn.

Trong tương lai có thể có nhiều thay đổi, nhưng hiện tại anh không tập trung vào điều gì khác ngoài việc nắm bắt khoảnh khắc hiện tại.

Bên kia Dư Tân và Hạ Chính Hợp cũng biết được tin tức này, nhưng họ chỉ biết rằng đó là hạng mục tiếp theo của dự án nhân tài đặc biệt, tạm thời họ cũng không biết nó có liên quan đến vận mệnh của Sở Thiên Lê.

Đây là do Sở Thiên Lê cố ý nhờ cậy giáo sư Phan, cô không muốn trong nhà tràn ngập lo lắng trước khi rời khỏi nhà, điều này sẽ khiến mọi người mất tinh thần.
id="id_Toc169869409" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận