Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 362

Chương 362Chương 362

Thậm chí Đàm Mộ Tinh còn cảm thấy dường như cô đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, có lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ rời đi mà không tạm biệt mình.

Cậu không biết là do sợ con người đau lòng nên con mèo mới rời đi, hay là từ đáy lòng nó cho rằng việc này không liên quan đến con người, nhưng nếu là do nguyên nhân đầu tiên, thì cậu cảm thấy con người đau lòng cũng không sao cả, ít nhất đừng để nó phải đối mặt một mình.

“Khi ở trong thôn cậu hi vọng tớ sẽ quên việc đó đi, tớ luôn cảm thấy một ngày nào đó cậu sẽ biến mất, nếu không cậu cũng sẽ không chuẩn bị mọi thứ sớm như vậy.” Đàm Mộ Tinh cười nói, “Nhưng khi cậu gặp phải nguy hiểm và cậu gọi tớ, tớ đã cảm thấy rất yên tâm, tớ có thể xác định chính mình không gây phiền phức cho cậu, và cũng tin tưởng rằng cậu cũng muốn tiếp tục kiên trì sống.”

Cô chỉ muốn cố gắng sống sót, vậy nhờ cậu giúp đỡ thì có gì sai?

“Cậu đã rất cố gắng để sống tiếp, cho nên lúc đó cậu gọi tớ cũng không sao, tớ cảm thấy cậu làm như vậy là rất tốt.”

Giọng nói Sở Thiên Lê run run: “... Nhưng cậu bị thương.”

“Ừ, nhưng vết thương sẽ lành lại.”

“Sau này còn sẽ gặp nhiều phiền phức hơn...”

“Sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được thôi.”

Một người bị trói lại, rồi bị treo ngược lên không trung, trong mắt người đó cả thế giới như bị đảo ngược lại, nhưng người đó cũng không cảm thấy bận tâm. Người đó bình tĩnh quan sát thế giới bằng một góc độ mới, sẵn sàng đi theo một hướng mới trong cuộc sống.

Sở Thiên Lê lây nhiễm cảm xúc của cậu, cô bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ cúi đầu xuống không nhìn cậu, dùng rèm cửa sổ để vây chặt lấy chính mình, chỉ lộ ra đỉnh đầu nho nhỏ.

Một lát sau, cô hét lên: “Tinh Tinh.”

“Ừm.”

“Tinh Tinh, Tinh Tinh...”

Đàm Mộ Tinh nhẹ giọng đáp: “Tớ đây.”

Hai người cứ một người gọi một người đáp như vậy, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, bầu không khí trong phòng đã trở nên thoải mái hơn, nghênh đón sự vui sướng mà trước nay chưa từng có.

Cuối cùng thì Sở Thiên Lê cũng thò đầu ra khỏi rèm cửa sổ, lúc cô làm việc trên sa mạc thì im lặng ít nói, bây giờ cuối cùng cũng khôi phục lại thái độ thường ngày, dùng giọng điệu vô cùng đáng thương giống như lúc ở trường khi bị đống bài tập làm khó mà phàn nàn: “Tinh Tinh, tớ bị dây an toàn siết đau quá, tớ bị rơi xuống rất thấp, tớ suýt nôn hết ra, cảm giác như cả người sắp rã rời luôn rồi...”

Lúc ấy Sở Thiên Lê không rên một tiếng, hôm nay khi gặp lại Đàm Mộ Tinh thì lập tức kể khổ.

“Tớ còn vô cớ bị ngã xuống nữa, nơi đó suýt chút nữa liền biến thành hiện trường án mạng.” Vẻ mặt cô tủi thân, còn kéo ống quần lên trên đầu gối, để lộ ra vết trầy da đã đóng vảy, kể ra những gian nan khốn khổ trong suốt chặng đường vừa qua.

Đàm Mộ Tinh không nghĩ tới đầu gối của cô cũng bị thương, cậu xem xong chỉ cảm thấy giật mình, vội nói: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Cậu cho rằng chỉ có cánh tay cô bị thương, nhưng không ngờ còn có chỗ khác cũng bị thương.

Hai người chỉ mới tách ra một khoảng thời gian ngắn mà cô đã khiến cho chính mình bị thương đầy người.

Sở Thiên Lê buồn bã nức nở: “Mọi chuyện đều không thuận lợi, lẽ ra tớ không nên ra ngoài trong khoảng thời gian cánh tay bị thương, nhưng không đi cũng không được, nên cánh tay bị thương càng nặng hơn...”

Bây giờ Sở Thiên Lê giống như một đứa trẻ bị giấy cứa chảy máu cũng phải hét toáng lên, vô cùng lo lắng mà chạy về phía người lớn để khóc lóc kể lể sự thê thảm của mình, sợ vì đi chậm mà vết thương sẽ tự lành dù không cần chữa rồi mất đi cơ hội tìm người an ủi mình nên vô cùng lo lắng.

Đàm Mộ Tinh nghe được chuyện cô gặp phải ở sa mạc, cậu ân cần hỏi han, liên tục khuyên nhủ dỗ dành, an ủi cô.

Đúng lúc này, Du Ngật tới thăm, trong lúc lơ đãng anh ấy nghe được vài câu, anh ấy khó có thể tin những gì mình nghe được nên nói: “Sở Thiên Lê, vậy mà em lại khóc lóc kêu thảm với người bị gãy xương, có phải là em hơi quá đáng không?”
id="id_Toc169869269" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận