Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 365

Chương 365Chương 365

Sở Thiên Lê nghe thấy lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ buồn bã, ân cần nói: “Lúc nào bữa ăn trên máy bay mới tới?”

Bây giờ Đàm Mộ Tinh nghe thấy ăn cơm thì trái tim chợt ngừng lại: “...”

Du Ngật cười trên nỗi đau của người khác nói: “Một câu nói của giáo sư đã chạm đúng chỗ đau của hai người.”

Một lát sau, bữa ăn trên máy bay được đem lên, Sở Thiên Lê hưng phấn nói: “Tinh Tinh, cậu muốn ăn phần thịt gà này, hay là muốn phần thịt bò này, hay là muốn cả hai phần?”

“... Không có lựa chọn đều không muốn à?” Đàm Mộ Tinh yếu ớt nhắc nhở: “Mới nãy đã ăn ở sân bay rồi, thật ra tớ vẫn chưa cảm thấy đói.”

“Không sao thì không được tăng ca, nhưng không đói cũng có thể ăn cơm.”

“...”

Đàm Mộ Tinh nhìn phần thịt bò trước mặt, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà lên tiếng, khẽ nói: “Cậu cảm thấy như lúc đầu càng tốt hơn?”

Cô luôn đút cho cậu trước, giống như có khuynh hướng thiên về lúc trước hơn.

Sở Thiên Lê sững sờ, ngay sau đó lắc đầu nói: “Thật ra thế nào cũng rất tốt, quan trọng là cậu chủ động chọn.”

“Nếu như không phải là cậu tự chọn, vậy thì bất kể là người khác nói gì cũng đều không tốt.” Sở Thiên Lê cụp mắt, bởi vì cậu bị thương nên gầy đi một cách kỳ lạ, tất nhiên là cô hy vọng cậu có thể khỏi bệnh và khôi phục như cũ.

“Tớ cảm thấy có khả năng gần đây không trở về được.” Đàm Mộ Tinh suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Nhưng nói không chừng tương lai vẫn còn cơ hội.”

Bây giờ cậu ở bên cạnh cô, ắt phải dùng đến sức, thật sự không có cách nào đảm bảo có thể béo lại được.

“Lúc nào trong tương lai?”

“Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, nói không chừng sẽ tự nhiên biến trở lại.” Đàm Mộ Tinh cười nói: “Đến lúc đó cậu có thể xem xem.”

Cô thoát khỏi kết cục lúc trước, bọn họ cũng có thể trở lại như ngày thường.

Sở Thiên Lê nghe hiểu được ý tứ ngầm của cậu, trong lòng cô hơi chua xót, dịu giọng nói: “Được.”

Giây tiếp theo, cô lại lấy lại tinh thần, bắt đầu cổ vũ cậu ăn cơm: “Vậy bây giờ cũng phải ăn cơm, thời gian tốt nhất để đút cho một ngôi sao là mười năm trước, thứ hai chính là lúc này!”

“... Hình như câu này không nên vận dụng ở chỗ này.”

Khoảng thời gian ra ngoài này của hai người khá lâu, sau khi trở về Bắc Kinh khó tránh khỏi việc phải tiếp nhận sự hỏi han ân cần của người nhà.

Chuyện Đàm Mộ Tinh bị thương mà gầy đi đã dẫn tới một làn sóng lớn trong đại viện, ông bà nội thay nhau ra trận nấu canh ninh thịt, hận không thể ngày nào cũng có bữa ăn bệnh gout, so với hành vi khuyên ăn của Sở Thiên Lê chỉ có hơn chứ không kém.

Đàm Mộ Tinh vẫn luôn nghi ngờ sau khi mọi chuyện kết thúc, nói không chừng cậu cũng không béo lại được, chủ yếu là bây giờ đang bị thương, cần chút thời gian chữa khỏi bóng ma tâm lý. Sự yêu thương của người lớn quá nặng nề khiến cậu khoanh tay chịu trói, không thể trốn tránh.

Bên trong biệt thự, Sở Thiên Lê cũng thu hoạch được sự nhiệt liệt hoan nghênh của mọi người giống như vậy, đến cả Hạ Viễn Dương cũng đặc biệt tới chúc mừng cô công tác trở về. Bọn họ ở trong nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, tò mò nghe chuyến phiêu lưu của cô nhóc nghịch ngợm.

Trên bàn cơm, Sở Thiên Lê nhô người lên, nói sống động như thật: “Lúc ấy trên trời toàn là kền kền đang bay, đúng vào lúc mọi người bó tay không biết làm gì, con đã quả quyết ra tay, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, kền kền lập tức bay đi!”

Dư Tân cũng rất tâng bốc, hỏi theo: “Thật sao?”

Hạ Viễn Dương có chút kinh ngạc: “Bên đó thế mà vẫn còn kền kền.”

“Anh cũng chưa từng thấy.” Hạ Chính Hợp cười nói.

Hạ Thời Sâm nửa tin nửa ngờ, kỳ quái nói: “Là em ra tay sao? Nhưng lần trước em bị mèo hoang khà hai tiếng đã phải cố ý đi vòng qua cổng rồi.”

Sức chiến đấu của Sở Thiên Lê thậm chí còn thấp hơn một số động vật, tất nhiên sẽ khiến Hạ Thời Sâm cảm thấy nghi ngờ, cho rằng trong đó có thành phần gia công nghệ thuật.
id="id_Toc169869272" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận