Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 574

Chương 574Chương 574

Đàm Mộ Tinh nhìn núi thức ăn nhỏ trước mắt, lại không thể nào lãng phí đồ ăn ở nhà Sở Thiên Lê. Trước ánh mắt quan tâm săn sóc của người trong lòng, anh đành phải đón lấy gánh nặng ngọt ngào nặng trĩu, tốt tính nói: “Được, nhưng anh ăn xong chỗ này thì sẽ...”

Sở Thiên Lê tha thiết nói tiếp: “Ăn xong chỗ này thì sẽ mệt mỏi, cần ăn thêm chút nữa bồi bổ.”

Đàm Mộ Tinh: “?” Hình như có một vòng tròn logic hoàn mỹ kín kẽ đang được hình thành đúng không?

Dư Tân dở khóc dở cười: “Thiên Lê, con cho thêm nữa là người ta no ná thở mất.”

Mới đầu, Dư Tân và Hạ Chính Hợp cũng dùng đũa riêng chia đồ ăn giúp Đàm Mộ Tinh, thế nhưng bọn nhanh chóng phát hiện mình không được trở thành đồng lõa nối giáo cho giặc, chủ yếu vì đồ ăn Sở Thiên Lê cho Đàm Mộ Tinh nhiều quá!

Hạ Thời Sâm nhíu mày lại, ra mặt quản giáo: “Cho dù đang trên bàn ăn ở nhà thì quy tắc cũng như vườn bách thú, em sửa lại thói quen cho thú hoang ăn bừa của mình đi. Đây là hành vi bị cấm.”

Sở Thiên Lê bất mãn phản bác: “Tinh Tinh là động vật nhà nuôi.” Hiện nay còn do cô nuôi.

“Động vật nào cũng không đút ăn kiểu vậy được!”

“Gấu trúc mỗi ngày phải ăn mười mấy kg trúc, giờ em đã giảm lượng thức ăn cho gấu trắng lớn rồi!”

Hai anh em đột ngột nảy sinh tranh chấp, chiến tranh cứ như chạm vào là nổ ra ngay.

Hạ Chính Hợp nhìn cảnh này đã quen, điềm tĩnh ngồi đó, cười sa sả: “Ôi dào, lại ầm ầm rồi.”

Đàm Mộ Tinh nhìn hai anh em đôi co trên bàn ăn. Thân là nhân vật chính trong chủ đề của đôi bên, anh yếu ớt khuyên nhủ: “... Cháu luôn cảm giác trọng tâm sự việc không nằm ở điều này.”

Rõ ràng đang thảo luận về sức ăn của anh, sao tự nhiên lại kéo đến sức ăn của gấu rồi?

“Vậy nhà mình là vườn bách thú sao?” Hạ Viễn Dương cười nói: “Vậy chú và Thời Sâm được tính là gì? Hai ‘con’ trùm tài chính?”

“...”

Tuy Đàm Mộ Tinh cảm thấy cách nghĩ như vậy không ổn, nhưng có lẽ huyết thống vẫn cất giấu vô số thứ. Ngoài Hạ Thời Sâm, dường như người nhà của Sở Thiên Lê ai cũng vô tư lự như cô, thậm trí mạch não cũng đơn giản, hoàn toàn không bị việc nhỏ quấy nhiễu.

Dư Tân và Hạ Chính Hợp cười tủm tỉm xem kịch, Hạ Viễn Dương thì tự so sánh với động vật ở bên, chỉ có Hạ Thời Sâm còn nghiêm túc được.

Chẳng qua, ở trong vườn bách thú nhà họ Hạ, gấu nhỏ trên cạn cuối cùng vẫn đánh bại cá sấu khổng lồ dưới nước!

Dưới sự dây dưa của máy in tiền, Sở Thiên Lê kéo luôn Đàm Mộ Tinh qua bên mình, vênh váo hất cằm: “Vậy anh có giỏi thì hỏi thẳng Tinh Tinh đi, anh đã nghe anh ấy nói là nuốt không trôi chưa?”

Hạ Thời Sâm mỉa mai: “Em không thấy cậu ta mãi chưa động đũa à...”

Đàm Mộ Tinh nghe vậy, vội vàng hổ thẹn cúi đầu, không dám đối mặt với Hạ Thời Sâm, cứ thế phản bội lại trận doanh này: “... Nuốt... nuốt trôi.”

Hạ Thời Sâm: “?”

Sở Thiên Lê nhận được sự ủng hộ từ chính chủ, lập tức trở nên đắc chí, hớn ha hớn hở nói: “Anh trai, anh nghe đi, bớt ở đằng đó tự đề cao IQ của mình. Em mới là người hiểu về loài gấu nhất!”

Hạ Thời Sâm: “???”

Hạ Chính Hợp thấy rõ: “Dù sao giờ mà nói là nuốt không trôi thì khả năng về sau cũng chẳng đến ăn nữa.”

Ánh mắt Đàm Mộ Tinh trôi nổi: “... Ngài mới là người hiểu rõ nhất.”

Tuy rằng chọc bực Hạ Thời Sâm cũng rất phiền phức, nhưng hậu quả của việc không đứng về phía cô còn thảm hại hơn. Tính tình gấu trắng lớn mềm mỏng, cũng biết xem xét thời thế.

Hạ Thời Sâm bại trận hẳn, trước vẻ mặt ngông cuồng của Sở Thiên Lê, anh ấy liếc qua Đàm Mộ Tinh bị vò tới vò lui, nghiến răng nói: “Anh không nên kỳ vọng gì thêm về cậu ta nữa.”

Hạ Thời Sâm tin rằng để nô lệ tự thức tỉnh là một việc khó nhằn.

Ăn xong, Hạ Thời Sâm còn về phòng lấy một quyển sách, nói là đặc biệt tặng cho Đàm Mộ Tinh.

Đàm Mộ Tinh khách sáo nhận lấy. Anh tập trung nhìn vào, đây là “Tuyển tập Nam Khang Bắc” của Lỗ Tấn, vậy mà lại là sách văn học đứng đắn.
id="id_Toc169869481" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận