Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 525

Chương 525Chương 525

Cho dù cô có lựa chọn giống như Tu Tại Uyên, cô vẫn không thể thoát khỏi việc tu hành kiếp này, cũng sẽ phải đối mặt với nhiệm vụ sinh mệnh mới, tuyệt đối không có đường tắt.

Tu Tại Uyên bình tĩnh chỉ ra: “Nghe cứ như lương tâm của tôi không tốt bằng cô vậy.”

Sở Thiên Lê khá là kinh ngạc: “Anh nghe ra được à? Tôi còn tưởng rằng anh không hiểu thế nào là đối nhân xử thế chứ?”

Tu Tại Uyên nhắc nhở: “Tôi có đi học.”

Đàm Mộ Tinh vội vàng giải quyết mọi chuyện, tha thứ cho Sở Thiên Lê, giảng hòa nói: “Là trẻ con, cậu ấy vẫn là trẻ con.”

Sau khi cả ba gặp nhau, liên hệ với Liễu Quân, sau đó hội họp với cả đội ở cửa hang.

Liễu Quân thấy Tu Tại Uyên không hề hấn gì, bỏ đi nỗi sợ hãi ban đầu, nghiêm túc nói: “Tại Uyên, lần này quả thực là lỗi của tôi, sau này tôi không thể nghe lời cậu hết được.”

“Nghĩ kỹ lại thì tuổi của cậu cũng không lớn lắm, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn có sơ suất, trước đó vì quẻ của cậu nên mới quên mất.”

Liễu Quân suy ngẫm thật kỹ lời nói của Sở Thiên Lê, cho rằng không thể để Tu Tại Uyên gánh vác quá nhiều nữa, chỉ nhìn thấy trạng thái bình tĩnh của đối phương mà mà quên đi anh ấy cũng có tình cảm của riêng mình. Tu Tại Uyên sửng sốt: “Tôi...”

Mai Như Cảnh: “Đây là quan tâm đấy, anh cũng là một đứa trẻ mà.” Sở Thiên Lê đứng một bên vỗ tay, khá là đồng ý: “Nói đúng lắm, anh ta rõ ràng cần được ba mẹ quản lý, không thể vô tổ chức, vô kỷ luật được!” “...” Đàm Mộ Tinh nhìn thấy cô vui sướng khi người gặp họa, anh nghiêm túc nghi ngờ rằng cô cảm thấy vô cùng bất công và phẫn nộ vì Tu Tại Uyên không có ai áp chế mình như Hạ Thời Sâm đối với cô.

Liễu Quân kiểm kê sĩ số xong, cả đoàn người chuẩn bị trở về.

Ngoài sơn động, mấy chiếc xe hơi đỗ cùng một chỗ, xung quanh ngoại trừ nhân viên công tác người Trung Quốc ra, bốn bề đều hoang vu không người.

Tu Tại Uyên bình an thoát ra khỏi hang động, anh ấy vừa đi theo mọi người ra xe, vừa kể lại về tình huống trong động: “Lúc tôi vừa mới đi vào đặt chìa khóa, phát hiện trong động có một trận pháp khiến người khác bị thương, e rằng không phải đơn giản chỉ là để bảo hộ di tích...”

Liễu Quân vốn đang muốn mở cửa xe, anh ấy đột nhiên nhìn thấy một tia sáng trong gương chiếu hậu, lúc này cảnh giác mà nheo mắt lại, ngăn lại rồi nói: “Tại Uyên, chờ một lát.”

“Sao vậy?” Sở Thiên Lê theo bản năng mà khẽ cử động ngón tay, cô lập tức nhận ra được rằng tình huống không ổn, khó trách sắc mặt Liễu Quân đột nhiên thay đổi.

Mai Như Cảnh cùng Đàm Mộ Tinh đều giật mình, bọn họ đưa mắt quan sát xung quanh.

Bốn phía hoàn toàn im ắng, chỉ có màu tuyết trắng mờ mịt, thỉnh thoảng có những tảng đá đen lộ ra, dường như không có người ở.

Liễu Quân nháy mắt với các cảnh sát vũ trang khác, người bên cạnh lập tức đi ra ngoài kiểm tra xem có chuyện gì. Anh ấy dứt khoát thay đổi chỗ ngồi, mở cửa một chiếc xe SUV năm chỗ, chỉ huy: “Các người ngồi chiếc xe này, nhanh chóng lên xe!”

Đám người Sở Thiên Lê không dám chậm trễ, vội vàng chui vào trong xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Liễu Quân cũng ngồi vào vị trí lái, đưa tay ra hiệu cho các cảnh sát vũ trang còn lại.

Một giây sau, tiếng súng vang lên, cảnh tượng trở nên hoảng loạn!

Sau khi bị phát hiện, ba bốn chiếc xe SUV lạ đã lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, bắt đầu tấn công tập kích đội nghiên cứu di tích, nhưng không ngờ nhân viên Trung Quốc đã sớm có sự chuẩn bị.

Liễu Quân đạp chân ga thật mạnh, anh ấy quyết đoán mà lái xe chở mọi người rời đi, thoát ra khỏi chiến trường dưới sự yểm hộ của đồng đội!

Mai Như Cảnh ngồi ở phía sau xe SUV, cô ấy quay đầu nhìn những người còn lại: “Bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Rõ ràng là sắp xảy ra một cuộc chiến khốc liệt ở phía sau, tiếng súng vang lên không ngừng trên cả vùng tuyết vốn yên tĩnh.

“Chìa khóa trong tay các người mới là mục tiêu!” Liễu Quân nói, “Chỉ cần chúng ta thành công thoát khỏi vòng vây, đối phương sẽ không quá ham chiến.”
id="id_Toc169869432" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận