Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 360

Chương 360Chương 360

Lộc trữ thủy thường được đặt ở phía trước, phía sau, bên trái và bên phải huyệt đạo, chỉ cần đội thi công san bằng xong địa hình gần đó là có thể nhanh chóng tìm được địa điểm thích hợp để xây dựng trạm.

Nguồn nước ở trên sa mạc là không dễ có được, chỉ cần bên cạnh trạm có nước, cây xanh sẽ trải dài ra bên ngoài, rồi từ từ hiện lên bức tranh màu xanh trên vùng đất hoang vu này.

Tương lai, sẽ có vô số du khách và đoàn tàu sẽ đi qua nơi này, bọn họ sẽ ngồi trong xe vừa nói vừa cười nhìn thấy được vùng sa mạc Gobi hoang vu, nhìn thấy các trạm nhỏ dọc tuyến đường, nhìn thấy cảnh đẹp ốc đảo trên sa mạc mênh mông, cuối cùng sẽ đi đến một đầu khác bên kia của khu không người.

Nơi này là khu không người, nhưng trong khu không người vẫn có người canh giữ, bảo vệ tuyến đường sinh mệnh vĩnh hằng.

Trong bệnh viện, cánh tay trái Đàm Mộ Tinh đã được bó bột, cậu lo lắng liếc mắt nhìn điện thoại di động, không biết có nên liên lạc với giáo sư Phan hỏi thăm tình hình của trạm làm việc ở tiền tuyến hay không.

Gần đây Sở Thiên Lê luôn báo bình an, nhưng bây giờ lại không trả lời, việc này khiến cậu cảm thấy lo lắng. Trên sa mạc không có tín hiệu, chỉ có trạm làm việc mới có thể gửi tin nhắn, nhưng thời gian ngắt kết nối lúc này thực sự hơi dài.

Đàm Mộ Tinh đang do dự, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng mà trả lời: “Mời vào.”

Vốn dĩ cậu tưởng rằng là nhân viên y tế, nhưng mà người ngoài cửa lại chậm chạp không vào, cậu nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn.

Giây tiếp theo, cậu đã nhìn thấy cô.

Sở Thiên Lê gãi đầu đi vào, đụng phải ánh mắt của cậu, hai mắt cô dịu dàng tỏa sáng, cười nói như đang hát một bài đồng dao: “Tinh Tinh, Tinh Tinh mấy giờ rồi?”

Tuy rằng hai người đều ở cùng một tỉnh, nhưng lại không ở cùng một chỗ. Sở Thiên Lê làm việc ở sa mạc xa xôi, Đàm Mộ Tinh lại tĩnh dưỡng trong bệnh viện, không gặp mặt nhau, chỉ có thể thỉnh thoảng liên lạc với nhau.

Khi hai người gặp lại nhau, quả thực giống như đã xa cách nhau lâu đến mức tưởng chừng như cách cả một thế hệ.

Đàm Mộ Tinh kinh ngạc vì thấy Sở Thiên Lê đột nhiên xuất hiện ở đây, Sở Thiên Lê thì kinh ngạc vì vết thương của Đàm Mộ Tinh.

Vốn dĩ Sở Thiên Lê còn đang mỉm cười, khi gõ cửa còn hát bài đồng dao. Nhưng khi cô nhìn thấy Đàm Mộ Tinh bị băng bó chặt chẽ ngồi ở trong phòng bệnh, hơn nữa thân hình cũng đã gầy đi không ít, thì ngay lập tức ngẩn ra, cô không nghĩ tới cậu bị thương nặng như vậy.

Lúc Đàm Mộ Tinh rời đi thì trạng thái của cậu vẫn còn tốt, bây giờ nghĩ lại có lẽ lúc đó cậu đang cố gắng chịu đựng, hơn nữa cậu cũng không nói chuyện về của bản thân mình, còn không hề đề cập đến chẩn đoán của bác sĩ. Ngã từ trên cao xuống không phải là chuyện nhỏ, không tĩnh dưỡng mấy tháng là không thể khôi phục được.

Sở Thiên Lê nghĩ đến nguyên nhân khiến cậu bị thương, trong mắt cô chợt ảm đạm đi, buồn bã nói: “À, bây giờ cậu không thể chơi cái này...”

Đàm Mộ Tinh thấy cô vẫn đứng nép ở cạnh cửa, bình tĩnh hòa nhã mà nói: “Không vào sao?”

Sở Thiên Lê vẫn trốn ở cửa, chỉ thò đầu vào nhìn xung quanh, nhưng không bước vào trong phòng, điều này khiến Đàm Mộ Tinh cảm thấy kỳ lạ.

Cô nghe thấy vậy thì khuôn mặt lộ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng bệnh, rồi hơi nghiêng người sang một bên, như thể đang lúng túng che đậy điều gì đó.

Đàm Mộ Tinh chăm chú nhìn, cậu phát hiện cánh tay phải của cô bị quấn lụa trắng, lập tức hoảng hốt nói: “Cánh tay của cậu làm sao vậy?”

“Chỉ là một vết xước thôi, do chị y tá băng bó kỹ quá...” Sở Thiên Lê rũ mắt xuống, vừa nãy cô thử buông ống tay áo xuống, nhưng mà lại bị băng gạc vướng lại, nên lúc đó mới không tiện vào cửa ngay lập tức.

Tuy rằng hôm mà Sở Thiên Lê phát hiện nguồn nước không bị thương, nhưng trong quá trình điểm huyệt cũng sẽ khó tránh khỏi bị va chạm, cũng may đều không xảy ra chuyện gì lớn.
id="id_Toc169869267" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận