Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 410

Chương 410Chương 410

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh sau khi đi từ hạng mục về thì chuẩn bị kiểm tra, lại vội vã đi đến thành phố G bán đấu giá, bây giờ cuối cùng có thời gian rảnh gặp mặt Mai Như Cảnh. Cô hiểu lầm là đối phương muốn đòi lại chuông, cho nên mới hẹn hai người đi ra gặp mặt.

Nhưng hình như Mai Như Cảnh không phải vì chuyện này mà đến.

“Ồ, em không đề cập tới thì chị cũng quên rồi...” Mai Như Cảnh nhìn thấy chuông Tam Thanh thì sững sờ, cô ấy tiện tay đón lấy, lại nghe nói bọn họ vừa mới trở về, cô ấy hỏi han: “Sau khi thi xong các em đi nơi nào chơi nữa?”

Đàm Mộ Tinh ngoan ngoãn mà đáp: “Thành phố G.”

“Vậy chắc đã mua không ít thứ nhỉ, khi chị đi một chuyến đến thành phố G đã tiêu rất nhiều tiền.”

Sở Thiên Lê do dự một chút, cô sờ lên cái cằm, đáp: “Đúng là em đã mua không ít thứ, nhưng hình như kiếm được còn nhiều tiền hơn.”

Mai Như Cảnh lắc lắc chuông trong tay, nghi ngờ nói: “Các em không nghĩ ra gì về cái này hả? Có lẽ đúng là không có tác dụng gì.”

Sở Thiên Lê vội vàng nói đỡ thay cho chuông Tam Thanh: “Không không không, vẫn có tác dụng, nghiên cứu của chúng ta có đột phá mới, bây giờ sẽ chia sẻ thành quả mới cho chị Như Cảnh...”

Sở Thiên Lê hắng giọng, cô miêu tả sinh động như thật về tình hình ở sa mạc, còn để Đàm Mộ Tinh dùng bút vẽ lại để giúp đỡ giải thích. Chuông Tam Thanh ở bên trong nhà cao tầng có âm thanh lanh lảnh, nhưng ở nơi không có vật ngăn cản thì âm thanh lại hùng hồn, hơn nữa có lẽ chủ yếu là dùng để dò xét ở dưới đất.

“Em còn tổng kết ra một bản dao động của chuông, nếu như gặp được nơi có địa hình khác nhau thì tiết tấu dao động cũng không giống nhau!” Sở Thiên Lê một bên vừa đưa tay ra hiệu, một bên vừa tràn đầy phấn khởi nói: “Đây là một loại phương pháp dao động, đây cũng là một loại khác.”

Mai Như Cảnh nghiêm túc lắng nghe tiếng chuông, giữa lông mày cô ấy chau lại, giống như cảm thấy khó khăn, chần chờ nói: “Ừm...”

Sở Thiên Lê nháy mắt mấy cái, cô kiên nhẫn hỏi thăm: “Có vấn đề gì không?”

Mai Như Cảnh thẳng thắn: “Tuy là chị đã rất cố gắng nghe, nhưng chị vẫn không hiểu nhiều, có thể là không có kiến thức phong thuỷ, cho nên không làm được cách vận dụng linh hoạt.”

Sở Thiên Lê là kết hợp phong thủy và hiểu biết, nhưng thứ Mai Như Cảnh am hiểu là bói Mai Hoa dịch số.

Sở Thiên Lê suy nghĩ sâu xa nói: “Vậy em sẽ suy nghĩ lại một chút xem nên dạy cho chị như thế nào?”

“Cho nên học được dao động của chuông có thể kiếm tiền sao?”

“... Hình như không thể?”

Mai Như Cảnh quyết đoán đặt chuông Tam Thanh sang một bên, gõ nhịp nói: “Rất tốt, vậy không trò chuyện về cái chuông hỏng này nữa, bây giờ chúng ta nói một chút chuyện có thể kiếm tiền, hôm nay chị tìm các em là có chuyện khác!”

Đàm Mộ Tinh nhận ra Mai Như Cảnh khác với Sở Thiên Lê. Sở Thiên Lê có thể nói năng không ngừng, trò chuyện về chiêm tinh một ngày trời, nhưng Mai Như Cảnh làm việc lại gọn gàng hơn nhiều. Tuy đều là người biết thuật số, nhưng thái độ cũng không giống nhau.

Sở Thiên Lê phát hiện bí quyết mới trên sa mạc, cô có thể mang vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ lôi kéo Đàm Mộ Tinh trò chuyện, nhưng mà Mai Như Cảnh hiển nhiên không có hứng thú về chuyện này lắm.

Sở Thiên Lê thầm nói: “Chị Như Cảnh, đây là chuông gia truyền nhà chị, nó nghe nói như thế sẽ khổ sở.”

Tuy rằng Sở Thiên Lê cũng trêu chọc rằng chuông Tam Thanh vô dụng, nhưng không ngờ chủ nhân thật sự là Mai Như Cảnh còn nhẫn tâm hơn, đơn giản thô bạo mà gọi nó là chuông hỏng.

Mai Như Cảnh không để ý nói: “Đừng ngốc nữa, nó không có lỗ tai, không nghe được lời này đâu.”

Lúc này hai người chuẩn bị làm sinh viên đại học lộ ra vẻ trách móc, giống như im lặng khiển trách cô ấy không bằng trẻ con.

Mai Như Cảnh nằm trong lãnh thổ của trẻ con, cô ấy không thể nói ra hiện thực tàn khốc “Trên đời không có ông già Noel”, không thể không nhập gia tùy tục, đột nhiên cô nảy ra ý tưởng.
id="id_Toc169869317" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận