Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 386

Chương 386Chương 386

Kim Hiểu Nguyên là người có mối quan hệ tốt ở địa phương và biết bất cứ sự xáo trộn nhỏ nhất nào, tự nhiên ông ấy nghe nói về việc Đàm Mộ Tinh và Lý Lập Kha.

Điều này khiến Kim Hiểu Nguyên rất lo lắng, làm sao có thể bị người khác đoạt mất chứ!?

Đàm Mộ Tinh không ngờ đối phương còn ở đây nằm vùng, anh nghe được lời phàn nàn, vội vàng nói: “Chú Kim, chúng ta chỉ đột nhiên gặp nhau và trò chuyện một lúc thôi, trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau...”

“Chú nghe nói cháu còn muốn đấu giá à?” Kim Hiểu Nguyên nói: “Cháu muốn mua cái gì? Cháu cứ để chú đấu giá, không cần tự mình làm, chú rất rõ ràng!”

Sở Thiên Lê nghe giọng điệu khoa trương của Kim Hiểu Nguyên, thấp giọng nói với chú Tề: “Đây là sự lo âu của thế giới nịnh nọt sao? Thấy chúng ta đi dạo với người khác đều cảm thấy bị bỏ lại phía sau.”

Chú Tề: “Vậy nên nếu cháu giỏi nhất ở việc gì thì cháu đều có thể thành công.”

Khi Đàm Mộ Tinh đối mặt với câu hỏi chất vấn bi thương của Kim Hiểu Nguyên, anh cảm thấy mình bị coi là kẻ vô tâm nên nhanh chóng lấy ra tấm bia đỡ đạn. Anh lén nhìn về phí Sở Thiên Lê một cái, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nói: “Chú Kim, không cần, cháu mua cho cậu ấy...”

Ý ngầm là, không cần Kim Hiểu Nguyên đấu giá đâu.

Lần này Kim Hiểu Nguyên không hề bị những lời này đuổi đi, ông ấy nhiệt tình ôm lấy Đàm Mộ Tinh và nói: “Được rồi, được rồi, thời điểm thể hiện thì chú sẽ không ngăn cản cháu, nhưng hôm nay chú sẽ đi cùng cháu, chú cũng đổi cái thẻ số. Chúng ta đi thôi.”

Đàm Mộ Tinh khó xử: “A cái này...”

Kim Hiểu Nguyên không cho anh cơ hội từ chối, quyết đoán nói: “Các cháu vẫn là hai đứa trẻ nên không tiện, đến thành phố G, nếu chú không tiếp đãi cháu chu toàn, chú cũng không có mặt mũi nào đi gặp bà nội cháu!”

Chú Tề đứng cạnh Sở Thiên Lê, từ phía sau nghe thế, vội vàng nói: “Không, lão phu nhân ngay từ đầu đã không nhớ mặt ông rồi.”

Đàm Mộ Tinh không thể khuyên được Kim Hiểu Nguyên, chỉ có thể đáp ứng đi cùng ông ấy.

Kim Hiểu Nguyên lập tức tươi cười rạng rỡ, dọc theo đường đi ông ấy đều dẫn đầu mở đường và hận không thể cung cấp dịch vụ VIP cho Đàm Mộ Tinh và những người khác.

Một nhóm người đi ô tô đến khu đấu giá, khi Kim Hiểu Nguyên bước vào cửa, ông ấy lộ ra danh tính và yêu cầu một phòng riêng, ấn tượng đến mức gọi ông chủ của khu đấu giá Rorya ra ngoài để tiếp khách. Ông ấy có khí chất của một thủ lĩnh băng đảng, và ông ấy thực sự là một tay xã hội đen địa phương!

Sở Thiên Lê chứng kiến khung cảnh hùng vĩ này, cô đã hiểu nguyên nhân tại sao Đàm Mộ Tinh luôn từ chối Kim Hiểu Nguyên, chân thành nhận xét: “Chúng ta giống như là nhân vật phản diện hoành hành bá đạo vậy.”

Đàm Mộ Tinh hoàn toàn không thể ngăn cản Kim Hiểu Nguyên, yếu ớt nói: “... Tự tin hơn một chút, bỏ đi từ giống như đi.”

Kim Hiểu Nguyên có mạng lưới quan hệ rộng rãi ở địa phương, ông ấy đối với Đàm Mộ Tinh rất nhiệt tình và chu đáo, rất có khí thế khi gặp gỡ người khác, dẫn một đám người rầm rầm đi vào.

Người quản lý cuộc đấu giá nghe tin Kim Hiểu Nguyên sẽ đến, vội vàng chạy ra chào hỏi một cách lịch sự, bận trước bận sau ân cần hỏi han nhưng cũng khiến đối phương không hài lòng.

Kim Hiểu Nguyên nhìn quanh một vòng, ông ấy vỗ vỗ bụng, nhíu mày nói: “A Minh đâu? Sao không thấy ông ấy đâu?”

Nhân viên quản lý cẩn thận nói: “Gần đây Trương tổng đi công tác không ở thành phố G. Nếu ngài có chuyện gì, tôi có thể giúp ngài liên lạc với ông ấy được không?”

“Quên đi, quên đi, tôi sẽ tự mình gọi cho ông ấy. Vốn dĩ tôi muốn ông ấy đưa chúng tôi đi dạo.” Kim Hiểu Nguyên lấy điện thoại di động ra, cúi đầu tìm số.

Đàm Mộ Tinh lập tức khuyên can, khó xử nói: “Chú Kim, thực sự không cần đâu. Chúng cháu chỉ đi đấu giá thôi và đừng làm phiền người khác...”
id="id_Toc169869293" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận