Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 595

Chương 595Chương 595

Sở Thiên Lê lâm vào suy nghĩ, câu lạc bộ Dịch Học của cô có thể vượt qua bài kiểm tra, nhưng rõ ràng là đang muốn không cho người trẻ vào cửa, ước chừng sẽ không có người mới nào nguyện ý gia nhập.

“Cậu là ứng cử viên tài năng đặc biệt à?” Thang Hi Linh mở cửa ban công ra để hít thở chút không khí, tán gẫu: “Mọi người nói học kỳ trước cậu không đi học, là vì bận phải tham gia một dự án.”

“Đúng vậy.”

“Loại hình gì vậy? Thể thao sao?” Thang Hi Linh quan sát từ trên xuống dưới, “Cậu luyện cái gì vậy?”

Sở Thiên Lê ngồi xếp bằng ở giường trên, cô bất đắc dĩ gãi đầu: “Khó nói lắm.”

“Sao lại khó nói?”

“Tớ sợ nói ra sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Thang Hi Linh giật mình, nhất thời không biết lời này có ý gì, cô ấy lộ vẻ mặt ngơ ngác.

Cô ấy thầm tự hỏi liệu mình có nói sai hay không, chẳng lẽ là người đặc biệt chỉ là cái cớ để đi cửa sau thôi sao? Bạn cùng phòng bị hỏi đến mức không biết làm sao, nên lúc này cô mới ngập ngừng trả lời.

Sở Thiên Lê suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: “Thang Thang là người theo chủ nghĩa duy vật phải không?”

“Đúng vậy.” Thang Hi Linh nghi hoặc nói, “Chờ một chút, không phải cậu lại muốn hù dọa tớ đấy chứ?”

“Không phải, để cho cậu tìm hiểu một chút, sau đó tớ sẽ chọn cách biểu đạt thích hợp để cho cậu hiểu.” Sở Thiên Lê cười nói, “Về mặt tư duy khoa học thì tớ nghiên cứu dữ liệu lớn về số học, về mặt tư duy nghệ thuật tự do thì tớ nghiên cứu về Chu Dịch của Trung Quốc.”

“... Loại biểu đạt này có vẻ còn đáng ngờ hơn nữa.”

“Không có gì phải đáng ngờ cả! Tớ là người tin vào chủ nghĩa Mác!”

“Những gì cậu nói nghe có vẻ như cậu đã xâm nhập vào nội bộ triết học chủ nghĩa Mác và làm suy yếu đức tin của chúng tớ!”

“Chậc, quả nhiên không thể lừa được người đã học triết học.” Sở Thiên Lê lẩm bẩm nói: “Sinh viên đại học có cần phải khác nhau thế không?”

Thang Hi Linh nhắc nhở: “Cảm ơn cậu, tớ nghe thấy hết những gì cậu nói đấy.”

“Được rồi, gần đây cậu có điều gì muốn biết không?” Sở Thiên Lê háo hức hỏi: “Nếu như có điều gì khiến cậu khó chịu, tớ có thể cho cậu một số gợi ý, sau đó dùng cái này để giải thích một chút thứ mà tớ nghiên cứu.”

“Chuyện khiến tớ khó chịu?”

“Đúng vậy, bất kể là học tập hay sự nghiệp, tình cảm hay gia đình, bao gồm cả những thứ như đồ thất lạc, thứ mà tớ nghiên cứu đều có thể bao quát hết được.” Sở Thiên Lê bổ sung, “Chỉ cần đó là chuyện cực kỳ quan trọng đối với cuộc sống hiện tại của cậu.”

Thang Hi Linh như có điều suy nghĩ: “Vậy quả thật là có một thứ.”

“Là cái gì?”

Một lúc sau, Thang Hi Linh mở máy tính để bàn trên bàn ra, ấn Sở Thiên Lê vào trước màn hình, cân nhắc nói: “Chính là cái này.”

Sở Thiên Lê nhìn thấy cô ấy khởi động máy tính, cô nghi ngờ nói: “Chuyện liên quan đến việc học sao?”

Giây tiếp theo, một trò chơi điện tử quy mô lớn được mở ra, trên màn hình có những trang lạ mắt, nhiều rương màu sắc sặc sỡ xuất hiện.

“Không, không phải việc học, mà là một trò chơi.” Thang Hi Linh khẩn trương nói: “Cậu cảm thấy tớ phải mở bao nhiêu lần mới có thể mở trúng trang bị mới?”

Sở Thiên Lê: “...?”

Sở Thiên Lê nhìn giao diện trò chơi xa lạ, cô hắng giọng, ngả bài nói: “Thang Thang, có lẽ tớ cần phải nói những lời hoa mỹ hơn, thực ra thì tớ đang nghiên cứu huyền học...”

“Đây không phải là một sự kết hợp hoàn hảo sao?” Thang Hi Linh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ huyền học không sửa đổi sai lầm, cũng không thay đổi được vận mệnh?”

“Mặc dù muốn biết điều này cũng không sao, nhưng cậu thật sự không có vấn đề khác sao?” Sở Thiên Lê yếu ớt nói, “Dù gì thì tớ cũng là chiêm tinh sư giỏi nhất thế giới, nhưng cậu lại chỉ muốn tính xem tỷ lệ mở được trang bị là bao nhiêu...”

Sở Thiên Lê hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Thang Hi Linh, giống như cô có được phiếu buffet hải sản nhưng lại chọn đi ăn cơm chiên trứng trong nhà hàng. Tất nhiên có thể, nhưng không cần thiết.
id="id_Toc169869502" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận