Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 588

Chương 588Chương 588

Hai người chọn nguyên liệu từ trong canh, nhìn bà chủ nhanh nhẹn đếm xiên que rồi đổ món Malatang nóng hổi với nước sốt hấp dẫn.

Đàm Mộ Tinh một tay bưng Malatang, tay kia đang cố gắng quét mã QR để thanh toán tiền, nghi hoặc hỏi: “Mã QR này có quét được không ạ?”

Chủ quán bất đắc dĩ nói: “Lại không quét được sao? Chờ một chút, để tôi quét thử xem sao.”

“Không sao, tiền mặt cũng được.”

Đàm Mộ Tinh vô thức muốn sờ túi mình, nhưng vì vẫn đang bưng Malatang, nên động tác có chút bất tiện.

Sở Thiên Lê lập tức hiểu ra, cô thân quen đưa tay ra, lấy ví từ trong áo khoác của anh ra, cười hì hì nói: “Quen tay quen chân, lấy trộm ví của Tinh Tinh.”

Cô lấy ra hai đồng tiền lẻ đưa cho chủ quán ven đường, rồi lại đút ví vào trong túi cho anh.

Hai người rời khỏi quán ven đường, Đàm Mộ Tinh cất điện thoại di động đi, anh nắm lấy tay cô, tự nhiên đan mười ngón tay với cô: “Quen tay quen chân, bắt được tên trộm.”

Tay anh rất ấm áp, giữ chặt tay cô, lòng bàn tay hai người dán sát vào nhau.

Cô nhanh chóng cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu, có một loại hạnh phúc khi được lăn lộn trên bộ lông mềm mại của một chú gấu trắng lớn.

Sở Thiên Lê được anh nắm lấy tay, ánh mắt cô hơi lóe lên, cô quanh co nói: “Quen tay quen chân là anh nắm tay em, hay là em nắm tay anh.”

Rõ ràng anh là một con gấu trắng to lớn.

“Có tính là hỗ trợ nắm tay nhau không?” Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng nói: “Ai nắm tay ai cũng được, chỉ cần nắm tay nhau là được.”

Cả hai nắm tay nhau đi dạo trên phố, mặc dù trước kia cũng từng nắm tay nhau nhưng hiếm khi làm điều đó ở nơi công cộng. Lúc đầu bọn họ đều có chút không được tự nhiên cùng thẹn thùng, nhưng may mắn thay dọc đường đi bọn họ gặp rất nhiều cặp đôi yêu nhau, dần dần họ hòa nhập vào đó, và bắt đầu bình tĩnh tìm kiếm nhà hàng.

Con phố nhỏ bên cạnh trường học đầy những nam nữ ăn mặc xinh đẹp, thậm chí phong cách trang trí của nhà hàng cũng gần gũi với giới trẻ, không chỉ có những chiếc bàn nhỏ kiểu cách mà còn được trang bị một quầy bar bằng gỗ, có thể tự mình điều chế đồ uống đơn giản.

Hai người ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Thực đơn bao gồm các món ăn phương Tây đơn giản, có cả đồ ăn vặt và rượu.

Sở Thiên Lê bị đồ uống ở đây hấp dẫn sự chú ý, cô chỉ vào đồ uống có tên “Ước hẹn hoa hồng”, cảm thấy mới lạ nói “Em muốn uống cái này.”

“Đây là rượu.” Đàm Mộ Tinh phát hiện trong thành phần còn có mật ong và rượu, do dự nói: “Em có uống được không?”

Sở Thiên Lê thề: “Đây nhất định là nước đường, với giá này thì đừng mong đợi nhiều rượu.”

Nhà hàng chủ phục vụ rất nhiều sinh viên ở gần đó, nên chắc không có đồ uống có nồng độ cao.

“Vậy thì gọi một ly đi.”

Sau khi hai người gọi món xong, họ ngồi vào bàn chờ đợi và cùng nhau thưởng thức món Malatang.

Nhà hàng về đêm khá náo nhiệt, cách đó không xa có một bàn tình nhân. Không biết bọn họ đang nói chuyện gì mà cười rất vui vẻ. Nữ sinh dùng nắm đấm nhẹ vào người nam sinh rồi bắt đầu vui cười đùa giỡn.

Sở Thiên Lê trầm ngâm nhìn cảnh tượng này, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại nhìn Đàm Mộ Tinh ở phía đối diện, lập tức rời khỏi chỗ ngồi ban đầu, nhanh như chớp chạy đến ngồi cạnh con gấu trắng to lớn.

Đàm Mộ Tinh thấy cô ngồi xuống, anh cũng không phàn nàn gì, ngược lại quan tâm hỏi: “Em ngồi bên đó có lạnh không? Anh đổi chỗ với em nhé?”

“Không cần đâu, Tinh Tinh cũng ngồi ở chỗ này đi.” Sở Thiên Lê liếc trộm đôi tình nhân bên kia, lẩm bẩm nói: “Bọn họ đều ngồi ở cùng một bên!”

Bắt đầu từ hồi trung học Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh đã như hình với bóng, trước đây họ thường mặt đối mặt mà ăn cơm, hiện tại cũng tập mãi thành thói quen, vừa mới vào cũng ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ.

Đàm Mộ Tinh không khỏi buồn cười: “Thì ra là em đang xem cái này.”
id="id_Toc169869495" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận