Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 387

Chương 387Chương 387

“Ai nha, Mộ Tinh cháu không cần quan tâm đâu, chú cùng A Minh rất quen thuộc. Ông ấy chuyên phụ trách phòng đấu giá Rorya ở thành phố G. Không có gì phiền toái đâu!” Kim Hiểu Nguyên trả lời điện thoại và nói lớn: “... Xin chào? A Minh? Tôi đang ở phòng đấu giá!”

“Đúng, đúng, đúng, ông đang ở nơi khác à, tôi còn nói muốn tụ tập với ông mà. Được rồi, vậy chúng ta trực tiếp vào phòng VIP? Bọn họ sẽ sắp xếp đúng không?” Kim Hiểu Nguyên vừa gọi điện thoại vừa thong thả bước đi, giọng nói vang dội hận không thể để cho người bên cạnh nghe được, như thể cuộc đấu giá là nhà của mình.

Sở Thiên Lê thấy rất nhiều người hòa đồng, nhìn biểu hiện của Kim Hiểu Nguyên cô đúng trọng tâm nói: “Quả thực là tiết mục biểu diễn dành riêng cho các ông chú trung niên. Dù đi đến đâu, trước tiên họ cũng khoe ra họ quen rất nhiều người.”

Đàm Mộ Tinh ngượng ngùng cúi đầu: “... Nhưng tớ cảm thấy có chút xấu hổ.”

Sau khi Kim Hiểu Nguyên gọi điện cho Trương tổng xong, ông ấy chờ đợi nhân viên quản lý sắp xếp.

Trên đường đến phòng VIP, cả nhóm bất ngờ gặp Lý Lập Kha, người mà họ đã gặp ngày hôm qua.

“Này, chúng ta lại gặp mặt nhau...” Lý Lập Kha đang định mỉm cười chào Sở Thiên Lê thì đột nhiên lại phát hiện một đống người bên cạnh hai người, trong đó có Kim tổng nổi tiếng ở địa phương, liền nói ngạc nhiên, “... Đây là?”

Hôm qua Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh không mang theo nhiều người, chú Tề đi theo bọn họ từ xa, nhưng cũng không phô trương lớn như vậy.

Khi Kim Hiểu Nguyên liếc nhìn người đó, ông ấy nhướng mày và nói trước: “Đã lâu không gặp, lão Lý!”

“Đã lâu không gặp, Kim tổng.” Lý Lập Kha chú ý tới sắc mặt Kim Hiểu Nguyên có chút lạnh lùng, tự nhiên có chút bối rối không hiểu chuyện gì. Ông ấy không phải người thành phố G, chỉ là thường xuyên đến đây làm ăn, cơ hội giao tiếp với Kim Hiểu Nguyên cũng không có nhiều, nên cũng không biết mình đã đắc tội đối phương như ở chỗ nào.

Sở Thiên Lê nhận ra sự nghi ngờ của Lý Lập Kha, thấp giọng an ủi ông ấy: “Đừng để bụng, chú ấy chỉ ghen tị thôi.” Ai bảo hôm qua bọn họ trò chuyện thật vui vẻ với Lý Lập Kha.

Lý Lập Kha: “...?”

Kim Hiểu Nguyên phát hiện hai người vụng trộm trao đổi, ông ấy buộc mình phải cởi mở và nói: “Lão Lý, hãy đi cùng chúng tôi. Tôi không biết nhiều về đá quý, tôi muốn xin thêm lời khuyên của ông.”

Lý Lập Kha do dự nói: “... Có thể, có thể.”

Kim Hiểu Nguyên không biết nhiều kiến thức chuyên môn, ban đầu ông ấy muốn nhờ Trương tổng đến giới thiệu, nhưng không ngờ đối phương lại không ở thành phố G. Bây giờ ông ấy phải dùng đến cách tốt nhất là cầu xin Lý Lập Kha. Giống như, để sau này không tỏ ra hèn nhát trước mặt Đàm Mộ Tinh.

Một lúc sau, Lý Lập Kha đang ngồi trong phòng VIP, nghe Kim Hiểu Nguyên bảo người phục vụ của buổi đấu giá bưng trà đưa nước, có được hiểu biết mới về Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh. Ông ấy ngơ ngác nói: “Tôi không nghĩ tới hai cháu còn quen biết Kim tổng.”

Khí chất của hai người hoàn toàn khác với Kim Hiểu Nguyên, đương nhiên điều này khiến Lý Lập Kha không hiểu.

Sở Thiên Lê rõ ràng gật đầu: “Không ngờ chúng ta lại là nhân vật phản diện trong thôn.”

Đàm Mộ Tinh: “...”

Phòng VIP của cuộc đấu giá nằm ở bên cạnh tầng hai của hội trường, có thể bao quát toàn bộ khu vực với tầm nhìn tuyệt đẹp, không chỉ có thể nhìn thấy người điều hành đấu giá và các vật trưng bày mà còn có thể nhìn thấy màn hình lớn trên sân khấu và khán phòng ở tầng một.

Diện mạo và danh tính của khách trong phòng riêng sẽ không bị lộ, không cần giơ biển ra giá, nhấn nút đặt giá thầu trong phòng, màn hình nhỏ bên ngoài phòng riêng sẽ sáng lên để thông báo cho khách cùng người bán đấu giá trên sân khấu.

Mỗi cuộc đấu giá có hai phòng VIP, Sở Thiên Lê và những người khác ở phòng VIP 1, phòng VIP 2 cũng được mở cửa sử dụng.
id="id_Toc169869294" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận