Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 472

Chương 472Chương 472

“Đừng đùa, hai ngày nay hai người biểu hiện rất tốt. Lin rất ngưỡng mộ năng lực của hai người nên muốn gặp riêng.” Thạch Trác Cừ nói thêm: “Chúng ta cùng bàn bạc xem làm thế nào để thúc đẩy dự án Kỷ nguyên mới.” Sở Thiên Lê lập tức tỉnh ngộ, đọc được ý đồ muốn lấy lòng mình của đối phương, cười nói: “Này coi như là cuộc họp nhỏ sao? Tôi còn tưởng rằng chúng ta không có cơ hội, dù sao thì anh Thi cũng phải biết chuyện về đơn vị của chúng tôi”

Lời Sở Thiên Lê nửa thật nửa giả, nhân cơ hội này tìm ra ý đồ thật sự của Thi Trác Cừ. Cô vẫn chưa quên thiết lập ban đầu của mình, theo lý thì không nên tìm đến cô.

Vẻ mặt Thi Trác Cừ bình tĩnh: “Lời nói của cô nhắc nhở tôi, sau lần khảo nghiệm đầu tiên tôi đã điều tra một chút, nhưng không biết hai người thăng chức khi nào.”

Khi Thi Trác Cừ gặp Sở Thiên Lê và những người khác lần đầu tiên, anh ta vẫn nhớ rằng họ đang ở trong đội tuyển quốc gia, có lén thăm dò nhưng không mang lại kết quả, hơn nữa, hiện tại giữa các ứng cử viên có nhiều thế lực hỗn tạp, có một số thành viên thực sự của đội tuyển quốc gia nên danh tính của đám người Sở Thiên Lê khó có thể phân biệt.

Ba đầu Sở Thiên Lê chỉ lấy ra chứng chỉ, nếu thật sự có bối cảnh, không thể không có tin tức gì.

Sau lần kiểm tra đầu tiên, Thi Trác Cừ dần dần nhận ra rằng có thể trước đó mình đã bị lừa!

Sở Thiên Lê bị vạch trần chứng chỉ giả cũng không xấu hổ, tùy tiện xua tay, thề son sắt nói: “Ồ, Tiểu Thi, đó là bởi vì anh không đủ năng lực, điều tra chưa tốt.” “...”

Từ trước đến nay Thi Trác Cừ luôn không giỏi đối phó Sở Thiên Lê, anh ta cân nhắc vài giây, cũng không tiếp tục chuyện này, mà thấp giọng nói: “Mặc dù chỗ cô làm việc hơi đặc biệt, nhưng chúng tôi cảm thấy lai lịch quá khứ chẳng là gì cả, mọi người đều có quyền theo đuổi những điều kiện tốt hơn. Lin cũng tin rằng tương lai quan trọng hơn.”

“Những lời này thật đáng nghe.” Sở Thiên Lê sờ sờ cằm, quay đầu nhìn Đàm Mộ Tinh, bất mãn phàn nàn: “Tinh Tinh, bọn họ coi chúng ta như kẻ hai mặt, cho rằng dùng tiền có thể lay chuyển được tín ngưỡng của chúng ta kìa.” Đàm Mộ Tinh khẽ cau mày, nghiêm túc nói: “Anh Thi...”

Sở Thiên Lê rất có hứng thú hỏi: “Tinh Tinh của chúng tôi rất đắt tiền, các anh dự định tiêu bao nhiêu tiền?”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Đàm Mộ Tinh thấy cô thay đổi sắc mặt trong một giây, thầm nghĩ việc anh ta hiểu lầm rằng họ là người hai mặt không phải là điều vô lý.

“Nếu cô thấy có hứng thú, có thể cùng Lin thảo luận chi tiết.” Thi Trác Cừ dẫn đầu, chỉ đường cho hai người.

Sở Thiên Lê rời khỏi bữa tiệc rượu sôi động, cô nhìn Thi Trác Cừ trước mặt, thản nhiên nói: “Vậy Tiểu Thi đến đây là vì điều kiện tốt hơn sao?” Cả hai gặp Thi Trác Cừ khi họ đang giải quyết vụ việc của gia đình nhà họ Thi, có hiểu biết sơ bộ về hoàn cảnh gia đình anh ta.

Đàm Mộ Tinh nói với giọng chân thành: “Gia thế của anh Thi vượt xa hầu hết mọi người.”

“Nhưng con người luôn phải tiến lên, chỉ có cách nhảy ra khỏi môi trường ban đầu mới có thể trở nên tốt hơn. Nếu tôi vẫn ở nhà, cùng lắm tôi sẽ làm chủ khách sạn, nhưng ở đây thì khác.” Thi Trác Cừ lời ít ý nhiều: “Tôi nghĩ hai vị không nên từ bỏ một nền tảng lớn hơn.”

“Chúng ta tới rồi.” Thi Trác Cừ dừng bước, nhẹ nhàng gõ cửa, ra hiệu cho hai người vào nhà.

Trong phòng, Lin nhìn thấy hai người đi vào phòng, ông ta vẫn mặc lễ phục, nhiệt tình đứng dậy, trên mặt nở nụ cười tươi nói: “Hoan nghênh hai vị, mời ngồi.”

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nói chuyện với Lin, trước đây họ chỉ gặp nhau qua nhau thôi.

“Biểu hiện của cả hai trong vòng sàng lọc thứ hai thật tuyệt vời, cuối cùng hôm nay chúng ta cũng có cơ hội trò chuyện chính thức.” Lin mỉm cười: “Lúc trao huy chương đã quá vội vàng rồi.”
id="id_Toc169869379" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận