Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 380

Chương 380Chương 380

“Làm sao? Tôi biết anh không có biển đấu giá rồi, xem một cái cũng không được sao?”

Sở Thiên Lê nghe được hai người đối thoại, nghi hoặc: “Biển đấu giá là cái gì?” Đàm Mộ Tinh trầm giọng giải thích: “Đây là minh chứng để vào phòng đấu giá, có một số đồ đạc quá nổi tiếng thì nhà đấu giá sẽ mở cửa cho công chúng xem trước, nhưng không phải ai cũng vào được phòng đấu giá, phải nộp một khoản tiền đặt cọc nhất định.”

“Vật phẩm đấu giá càng đắt thì số tiền đặt cọc phải nộp càng lớn. Sau khi lấy được biển đấu giá thì mới có quyền ra giá và ngồi tại địa điểm đấu giá.” Sở Thiên Lê chợt nhận ra, bọn họ đang dùng biển số để sàng lọc trước khách hàng, không có tiền thì sẽ không có cơ hội xem đấu giá.

Hai người đi dạo quanh phòng triển lãm, Sở Thiên Lê nhìn trang sức hoa cả mắt, cô căn bản không hiểu gì về đá quý, cho nên tất nhiên cũng rất mơ hồ, đầu óc choáng váng cả lên.

Đối mặt với những viên đá nhiều màu sắc, thậm chí cô còn nhớ tới câu hát: “Đen, trắng, đỏ, vàng, tím, lục, lam, xám.”, nhưng mà cô nhìn cũng không hiểu lắm.

Triển lãm lần này còn không có bảng niêm yết giá, như thể trong lòng mọi người đều đã có sự ước tính, cô muốn đánh giá dựa trên giá cả cũng không được.

Sở Thiên Lê đau lòng nói: “Tớ đột nhiên phát hiện, học tập thật sự rất quan trọng.”

Đàm Mộ Tinh không biết vì sao cô lại đột nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc hỏi: “Sao tự dưng cậu lại có cảm giác như vậy?”

“Nếu không chăm chỉ học hành, tớ đã chọn phải cái đắt nhất rồi!” Là một người bình thường, Sở Thiên Lê đương nhiên phải dựa vào số liệu để đánh giá vật phẩm đấu giá. Không ngờ chúng lại không được niêm yết giá công khai, lập tức khiến cô mất phương hướng, vô cùng khó chịu.

Đàm Mộ Tinh: “...”

Đàm Mộ Tinh nghe vậy cảm thấy đây là điều duy nhất Hạ Thời Sâm có thể yên tâm với chuyện học hành chớt chát của cô.

Con người không bao giờ có thể kiếm được tiền vượt ra khỏi phạm vi kiến thức của mình, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vĩnh viễn không thể vượt qua được tầm hiểu biết của mình vậy.

Sở Thiên Lê không biết trang sức đắt tiền, cô đang đau khổ lang thang khắp nơi thì đột nhiên bị người đàn ông trung niên khoe khoang cách đó không xa hấp dẫn lực chú ý.

“Ta nói cho cậu biết, chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy này cũng không tầm thường. Nhiều người cho rằng màu xanh lá cây là đắt nhất, nhưng nó lại có màu xanh lá cây, màu cam, màu trắng, ba loại màu dần dần trở nên đẹp hơn. Đó chính là phỉ thúy phúc lộc thọ. Đôi khi nó còn đắt hơn cả màu xanh thuần khiết.” Người đàn ông trung niên hăng hái giới thiệu.

Khách du lịch đi ngang qua gật đầu nói: “Thì ra là như vậy.”

“Cái này cũng không tệ, nó là màu bồ câu huyết hồng tự nhiên. Nhẫn hồng ngọc cỡ này trước đây từng được bán với giá mấy chục triệu...”

“Ngài hiểu biết rất nhiều.”

“Hahaha, không mua được thì ít nhất cũng phải hiểu nha. Đã xem thì phải hiểu được!”

“Nói đùa thôi, nói đùa thôi.”

Trong phòng triển lãm có đủ loại nam nữ tụ tập, bọn họ có thể đến xem sản phẩm trưng bày vốn là xuất thân giàu có, nhưng số người thực sự nộp tiền ký quỹ để tham gia đấu giá lại càng ít hơn. Một số người đánh giá cao những báu vật được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới với tâm lý muốn xem triển lãm và không nhất thiết phải sở hữu chúng.

Buổi đấu giá cũng là một nơi để mọi người xã giao, mọi người trò chuyện ở trong đại sảnh hai câu là có thể kết bạn tốt. Ở đây có rất nhiều người am hiểu nghề và họ có thể trao đổi ý kiến với nhau.

Sở Thiên Lê nhanh chóng để ý tới ông chú trung niên, cô coi ông như người hướng dẫn bảo tàng, im lặng không lên tiếng đi theo phía sau ông ấy, yên ắng nghe giảng giải.

Ông chú trung niên là người năng động và kiến thức rộng rãi, về cơ bản có thể giới thiệu tất cả đồ trang sức ở trong đại sảnh.
id="id_Toc169869287" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận