Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 277

Chương 277Chương 277

Sở Thiên Lê dường như không hiểu cho lắm, sau đó giả vờ khóc lóc, cô thấp giọng nói: “Giáo sư Phan, vậy ông có thể nghĩ lại về nhóm của cháu, đây không phải là một dự án lớn sao?”

Phan Nghĩa Thành không ngờ cô lại tận dụng mọi thứ, thật sự đã thuận theo đường mà đi xuống dốc, đơn giản là ông ấy không thể đề phòng được. Ông ấy không nhịn được cười: “Nghĩ cái gì chứ? Ta lại không thể quyết định những thứ này!”

“Tại sao lại không thể quyết định được? Không phải mọi người đều là giám khảo sao?”

“Ồ, nếu ngay từ đầu cháu nói ta thì chuyện này đã không xảy ra được rồi, bỏ ra 500 triệu để chọn người, nếu chọn sai thì ai có thể chịu trách nhiệm đây?” Phan Nghĩa Thành liên tục vỗ vào chân: “Cái này nghe có vẻ không đáng tin cậy cho lắm!”

Sở Thiên Lê bắt đầu ra giá thấp hơn, cố gắng tìm cơ hội: “400 triệu thì sao? 300 triệu thì sao?”

Phan Nghĩa Thành vội vàng nói: “Bạn nhỏ, cháu biết bói toán, nhưng cháu vẫn cần phải biết những kỹ năng này. Ở đây có nhiều khúc mắc, ngay cả ta cũng không dám sơ suất về tiền bạc!”

Trong suốt quá trình Phan Nghĩa Thành vẫn luôn đề phòng, thậm chí còn gửi sách và trái cây sấy khô cho Sở Thiên Lê, nhưng ông ấy không dám tùy tiện tiếp nhận sự việc.

Một lúc sau, Sở Thiên Lê u ám mang theo một hộp trái cây khô rời khỏi phòng, đi đến phòng khách nói chuyện với Đàm Mộ Tinh.

Khi cô rời đi, Đàm Mộ Tinh vẫn nhớ cô vào nhà tay không, bây giờ cô lại mang trái cây sấy khô trở về, cậu bối rối hỏi: “Cái này từ đâu đến?”

“Người phỏng vấn đưa cho tớ.” Sở Thiên Lê tùy ý đặt cuốn sách sang một bên: “Cuốn sách này cũng vậy.”

“Người khác tặng quà cho người phỏng vấn, còn cậu lại nhận được quà?” Đàm Mộ Tinh giơ trái cây sấy khô lên, bối rối nhìn nó, hoàn toàn không hiểu thói quen phỏng vấn của nhà chiêm tinh khoa học.

“Bởi vì tớ bị những lão hồ ly này lừa gạt, nên cho mấy thứ quả khô dỗ dành bạn nhỏ!” Sở Thiên Lê tức giận nói: “Bọn họ đều sợ phải chịu trách nhiệm, căn bản không dám chọn người, khó trách tớ lại không có được số tiền này.”

Dự án này quá phức tạp, nếu chọn nhầm người, người ra quyết định sẽ gặp xui xẻo, đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng, sàng lọc kỹ lưỡng.

“Chậc, nhưng ông ấy quả thực là giáo sư của một trường đại học xã hội. Kỹ năng nói của ông ấy quả thực vượt trội hơn nhiều so với người thường. Nếu ông ấy được trang bị kiến thức thì sẽ khác.” Sở Thiên Lê vừa nghĩ vừa xé mở cái túi ra, lấy một gói trái cây sấy khô nhỏ đưa cho Đàm Mộ Tinh nói: “Cậu có muốn ăn không? Tớ vừa ăn thử trong lúc phỏng vấn. Mùi vị rất ngon.”

Đàm Mộ Tinh cầm lấy trái cây sấy khô, nhẹ nhàng nói: “... Cảm ơn, tớ sẽ tự làm.”

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy Sở Thiên Lê tùy ý ném nho khô vào miệng, cậu thực sự nghi ngờ người phỏng vấn đã tốn công sức dỗ dành cô ra ngoài, có lẽ đã theo dõi xem xét ngay trong phòng, nếu không thì ai sẽ ăn nó trong lúc phỏng vấn cơ chứ?

Chẳng phải rất giống mấy đứa trẻ này đang đi dạo trong trung tâm thương mại lại bị đồ chơi và kem thuyết phục sao?

“Mà này, cậu có biết trường đại học này không?” Sở Thiên Lê cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại di động, đưa thông tin trên màn hình cho Đàm Mộ Tinh xem: “Trường này điểm cao không? Trường chúng ta có thể đạt được thứ hạng nào khi vào trong đó?”

Đàm Mộ Tinh sửng sốt đáp: “Thuộc hàng top trên bảng xếp hạng, Hạ Thời Sâm và Thích Diệm có thể làm được.”

“Rất tốt, lời giới thiệu của cậu đã thành công thuyết phục tớ nghỉ việc, tốt nhất tớ nên kiểm tra trường đại học nơi ông ấy dạy.” Sở Thiên Lê lại nhấc điện thoại lên hỏi: “Cái này thì sao? Ông ấy nói điểm không cao bằng cái trước.”

Đàm Mộ Tinh khó khăn nhìn đi chỗ khác, khéo léo động viên: “... Nếu chăm chỉ nỗ lực một chút thì có thể làm được.”

“Nỗ lực một chút là mấy chữ? Bên cạnh ký tự là “một” hay “trăm triệu”?”
id="id_Toc169869185" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận