Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 539

Chương 539Chương 539

“Thống nhất khái niệm sao?” Sở Thiên Lê nghĩ nghĩ, “Ở đây cũng không có kỹ sư trưởng, thống nhất khái niệm cũng không dễ dàng đâu?”

Sở Thiên Lê vừa nói xong, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, xoay người chạy về phía hành lang dài và hẹp, hết sức chuyên chú đánh giá hoa văn trên vách tường.

Nếu muốn một khái niệm thống nhất thì đó tất nhiên phải là bức bích họa trên tường, đây là nơi mà ai cũng phải đi qua khi bước vào.

Những người xây dựng đều là những thiên tài huyền học của các thời đại, và họ chắc hẳn phải cực kỳ nhạy cảm với những bức bích họa, có thể họ đã ngộ ra cái gì đó từ đây!

Sở Thiên Lê mang theo Đàm Mộ Tinh trở lại hành lang, lần này bọn họ không trực tiếp rời đi mà cẩn thận quan sát.

Một lúc sau, đầu óc Sở Thiên Lê choáng váng, vô số hình ảnh nổ tung trong đầu cô, từ nhân loại khoan gỗ đốt lửa cho đến đoàn tàu chạy nhanh qua, một lượng lớn thông tin mênh mông như biển khói tràn vào, mang theo hàng nghìn năm lịch sử, chưa kể đến tương lai.

Lần trước cô phải lảng tránh bức bích họa, mới miễn cưỡng bước qua hành lang, nhưng cô muốn hết sức tập trung vào trong đó, căn bản không thể kiên trì vài phút.

Đàm Mộ Tinh thấy sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng khuyên nhủ: “Có lẽ bọn họ cũng tiêu hóa nó từ từ. Dù sao thì xây dựng nơi này cũng phải mất rất nhiều thời gian, không có khả năng giống như cậu một ngày là xong được.”

Albert nói lần đầu tiên đi qua hành lang ông ấy đã bị sốt, nhưng mỗi lần đi qua nơi này ông ấy đều tiến bộ lên, không chừng phải dựa vào việc từ từ tiếp nhận.

“Nhưng Thất Tinh liên châu không thể đợi lâu như vậy được.” Sở Thiên Lê nói: “Nếu không tìm được đá rune, rất nhanh nó sẽ đóng cửa.”

Sở Thiên Lê dũng cảm bước đi trong hành lang, trước đây cô không có cách nào so sánh cái này với việc bói toán cho người khác, trí tuệ lao động mà hành lang này mang đến cho cô vượt xa cả một trăm nghìn quẻ, một triệu quẻ, mười triệu quẻ!

Đàm Mộ Tinh lo lắng đi theo cô.

Cũng không lâu lắm, Sở Thiên Lê rốt cục vẫn bị đánh bại, hai tay cô ôm đầu ngồi xổm xuống, không tự chủ co người lại thành một quả bóng để giải tỏa cơn đau đớn đang nổ tung trong đầu.

Sắc mặt Đàm Mộ Tinh hơi thay đổi, anh che khuất tầm mắt của cô lại, cứng rắn nói: “Chúng ta không thể xem nữa, cậu nên nghỉ ngơi đi.”

Trước đây cô rất hạnh phúc khi được nghiên cứu chiêm tinh, nhưng giờ đây cô dường như đang phải chịu đựng khá nhiều đau đớn.

Lúc trước Hoàng Giác đã ngã xuống hành lang, nên khó có thể bảo đảm cô sẽ không có phản ứng kịch liệt gì.

Sở Thiên Lê vốn là muốn nhịn đau, nhưng giờ phút này cô nhìn thấy vẻ mặt Đàm Mộ Tinh ngưng trọng, lại do dự đánh giá anh, giống như một con thú nhỏ lén lút quan sát.

Đàm Mộ Tinh vốn là người dễ nói chuyện, nhưng bây giờ lại nghiêm túc nói: “Cậu dùng ánh mắt đó nhìn tớ cũng không được.”

Sự tình liên quan đến cơ thể cô nên cô không thể mạo hiểm được.

Sở Thiên Lê nhận ra sự cố chấp của anh, cô xoay mắt, lập tức thay đổi sắc mặt, đáng thương nói: “Tinh Tinh, tớ choáng váng, cậu quay lưng lại đi.”

“...”

Đàm Mộ Tinh vừa tỏ ra thái độ, cô lập tức thay đổi chiến thuật.

Đàm Mộ Tinh thấy Sở Thiên Lê giương mắt nhìn mình, anh thực sự không có cách nào với cô, nên anh cõng cô trên lưng mà không phàn nàn gì, dứt khoát trực tiếp đi xuyên qua hành lang và rời khỏi đại sảnh nơi có cánh cửa chân lý.

Sở Thiên Lê ghé vào trên lưng anh, cô nhân cơ hội nhìn lén bích họa, lại cảm thấy đầu đau nhức, theo bản năng muốn đỡ lấy đầu.

Đàm Mộ Tinh chú ý tới động tác nhỏ của cô, do dự nói: “Có phải cậu lại đang xem bích họa không?”

“Không có, không có, làm sao có thể chứ!” Sở Thiên Lê cọ cằm vào anh, mềm giọng nói: “Tớ choáng váng quá, chóng mặt quá.”

Bây giờ Đàm Mộ Tinh hoàn toàn không có đối sách, nói chuyện với cô cũng không có tác dụng gì, cô sẽ ngâm nga xem xét lời nói của người ta, tìm đủ mọi cách để làm nũng, nếu không cô sẽ quấn người, quấy rầy người khác, có thể nói là cực kỳ xảo quyệt.
id="id_Toc169869446" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận