Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 248

Chương 248Chương 248

“Thật sự không phải phối hợp với cậu, giống như lần trước chúng ta nói chuyện, tớ không nghĩ ra nên học cái gì, nhưng bây giờ tớ đã quyết định theo suy nghĩ của chính mình.”

Sở Thiên Lê hoài nghi: “Thật sao?”

Đàm Mộ Tinh gật đầu, cười ngượng ngùng: “Có phải nhìn tớ rất không có chủ ý phải không? Cho nên cậu mới không tin?”

“Trước đây thực sự tớ không có chí tiến thủ mạnh mẽ...” Đàm Mộ Tinh gãi đầu xấu hổ, sau đó bình tĩnh nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng hiện giờ tớ biết rõ hơn ai khác bản thân đang làm gì.”

Từ khi sinh ra cậu đã sống trong một gia cảnh vô ưu vô lo, luôn cảm thấy mọi chuyện không tranh giành cũng không quan trọng, nhưng bây giờ cậu lại phát hiện ra luôn có những thứ quan trọng trên thế giới này.

Cậu vẫn luôn mặc số phận đưa đẩy, cuối cùng vẫn phải nghênh đón khoảnh khắc phải lội ngược dòng. Đây là một quyết định mà cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng mới đưa ra, cũng là lần đầu tiên cậu chủ động đưa ra lựa chọn.

Sở Thiên Lê im lặng.

Đàm Mộ Tinh mở miệng khích lệ: “Mà không chừng cậu lại bộc lộ trình độ vượt bậc lúc thi thì sao? Cậu có thấy lần trước Khâu Tình Không thi rất tốt không?”

Sở Thiên Lê nghe được ý tứ khuyến khích của cậu, dứt khoát nói: “Cậu ấy không nói đó là sự thần kỳ của đạo quán Càn Sơn sao, tớ tin rằng chủ nghĩa Mác không có loại buff gia trì này, thế nên chúng ta hãy khách quan hơn chút!”

Đàm Mộ Tinh: “?”

Mùa hè nóng bức sắp kết thúc, mây trôi gió thoảng.

Trong biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh, chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại, tài xế mở cửa, một ông lão bước xuống. Ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tay chống gậy gỗ, lưng còng xuống, nhưng đôi mắt lại sắc bén như dao.

Đám người đứng trang nghiêm chờ ở cửa từ sớm, vội vàng như ong vỡ tổ chạy tới, vui vẻ nói: “Mặc đại sư, đã lâu không gặp!”

“Cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Lần cuối cùng chúng tôi gặp ngài đã là ba năm trước, rất lâu rồi ngài không đến nơi này.”

“Tôi thấy ngài nhiều tinh thần hơn trước, vẫn là phương Nam biết nuôi người!”

Những người xung quanh nhiệt tình vỗ mông ngựa, muốn đón Mặc Khả Đàm vào nhà.

Giây tiếp theo, Mặc Khả Đàm ho khan dữ dội, như thể bỗng nhiên bị nghẹn, hơn nửa ngày vẫn không ngừng lại, điều này khiến những người bên cạnh vô cùng xấu hổ. Họ mới vừa khen thần thái của ông ta, nhưng bây giờ đại sư lại dường như bị bệnh nặng quấn thân.

“Ngài không sao chứ? Vào nhà uống chút trà...”

“Không sao đâu.” Mặc Khả Đàm bình tĩnh lại, hai tay chống gậy gỗ, duỗi thẳng lưng cong, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Phương Bắc quá khô ráo, vừa tới chưa kịp thích ứng.”

Mọi người thấy vậy thì đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức tranh thủ mời ông ta vào nhà. Họ đã nhờ Mặc Khả Đàm giúp đỡ, tự nhiên đều cực kỳ khách khí.

“Lần này không thấy đồ đệ của ngài nhỉ, vị Lưu đại sư kia đâu rồi?”

“Hừ, phế vật vô dụng, chỉ là một con sói mắt trắng không thể nuôi được.” Mặc Khả Đàm giễu cợt: “Cũng không đợi đến lúc ta tới.”

Vài tháng trước, Lưu Khải Gia ở Đế Đô đánh rắn động cỏ, bị người ta bắt giam, Mặc Khả Đàm không muốn tiết lộ nhân mạch của mình ở Bắc Kinh, vì vậy đã không lập tức đưa tay cứu vớt. Ông ta tính toán đệ tử thân truyền chỉ bị giam giữ, nếu như Lưu Khải Gia ngậm miệng không nói, như vậy về sau bọn họ sẽ không phải chịu bất kỳ tội ác nào, ai ngờ đối phương lại bỏ trốn.

Mặc Khả Đàm rất tức giận, còn muốn truy tìm tung tích của Lưu Khải Gia, nhưng có những hạn chế về khoảng cách về người và vật, nếu phạm vi quá rộng sẽ trở nên mơ hồ.

Lưu Khải Gia thản nhiên nhảy sang các tỉnh khác, nhưng bọn họ thật sự không tìm được dấu vết, thực lực của Hạo Môn ở phía Bắc cũng không sâu, cho nên thật sự không thể tiếp tục.

Mặc Khả Đàm buộc phải bất lực, vì vậy ông ta chỉ có thể tự mình bay qua. Ông ta ở phía nam có danh vọng rất cao, gốc rễ ẩn cũng lan tràn sang Đế Đô, trong giới cũng khá nổi tiếng.
id="id_Toc169869156" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận