Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 570

Chương 570Chương 570

“Rốt cuộc em đang tám chuyện với ai thế?” Hạ Thời Sâm vừa đi lên tầng hai, vừa mất kiên nhẫn cằn nhằn: “Trước đây em gọi video cho Khâu Tình Không cũng chẳng phiền nhiễu như vậy.”

Sau khi Khâu Tình Không ra nước ngoài, thỉnh thoảng Sở Thiên Lê sẽ gọi điện cho cô ấy lúc nửa đêm. Hai người họ có thể ríu rít với nhau rất lâu, chẳng khác nào hai cái đài, phát liên hồi chưa từng ngừng nghỉ. Lúc đó cô ầm ĩ, còn bây giờ thì hơi sến sẩm, nói chung luôn khiến anh ấy sượng trân.

“Bạn trai đó.”

“?”

Hạ Thời Sâm sắp tới cầu thang, nghe lời này thì ngoảnh đầu lại hơi khó tin, trên mặt hiển lộ biểu cảm phức tạp, nói một cách không thể tin nổi: “Em nói gì cơ?”

Sở Thiên Lê thế mà còn để lộ biểu cảm khoe khoang, đắc chí nói: “Bạn trai, hi hi.”

Hạ Thời Sâm: “???” Em hi hi cái khỉ gì!?

Có một thoáng chốc, Hạ Thời Sâm suýt nữa quăng máy tính xuống đất. Anh ấy đứng khựng ở cầu thang như sét đánh giữa trời quang, tuy nhiên dựa vào tố chất tâm lý xuất sắc, anh ấy đã khôi phục về dáng vẻ bình tĩnh lúc xưa, thản nhiên sửa lời: “Anh thấy thói quen gọi nhân vật trong thế giới ảo hay thần tượng bằng danh xưng cho bạn đời kiểu này sớm muộn gì cũng gây ra hiểu lầm.”

Anh ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn cô hô biến ra nhân vật anime, tiếc rằng cô không làm vậy.

“Dĩ nhiên là người thật bên cạnh rồi, anh trai, anh đang nói lung tung gì đó.” Sở Thiên Lê khó hiểu: “Anh cũng là sinh viên rồi còn gì.”

“???????”

Sao cô có mặt mũi nói với trưởng bối những lời này chứ!?

“Anh là sinh viên thật, nhưng em vẫn đang là học sinh cấp ba, cùng lắm là sinh viên tốt nghiệp cấp ba!” Giọng Hạ Thời Sâm đanh lại. Anh ấy vừa nhận một tin sốc, đầu óc lập tức đơ ra, đau đầu day huyệt Thái Dương, nghiến răng nói: “Không đúng, nếu xét theo trí thông minh thì cùng lắm em mới đến năm nhất tiểu học thôi.”

Anh ấy cảm nhận được sâu sắc rằng tình hình đã vuột khỏi tầm kiểm soát, bắt đầu tìm kiếm sự cứu cánh từ bên ngoài, cất tiếng gọi: “Ba ơi! Mẹ ơi!”

Nghe anh gọi, Sở Thiên Lê bất mãn: “Anh trai, anh làm quá lên rồi. Em có yêu sớm ở trường đâu. Anh gọi ba mẹ cũng vô ích thôi.”

Mặt mày Hạ Thời Sâm vô cảm. Anh lạnh lùng nói: “Học sinh tiểu học yêu đương chẳng phải yêu sớm thì là gì? Em muốn định nghĩa lại từ “sớm” lần nữa không?”

Sở Thiên Lê phản bác: “Em là sinh viên!”

“Em còn chưa nhập học!” Hạ Thời Sâm nhíu mày: “Chẳng phải em đi làm dự án quốc gia sao? Sao lại yêu đương với dân xã hội? Lãnh đạo trực tiếp của em không hỏi sao!?”

Trong tưởng tượng của Hạ Thời Sâm, Sở Thiên Lê đã tiếp xúc với dân xã hội lớn tuổi hơn cô. Với trí thông minh vốn đã không cao của mình, cô cứ thế bị người ta nghiền ép dễ dàng, theo đó nảy sinh tình cảm trẻ con bất hợp lý. Dù sao trong mắt anh ấy, cô biết yêu là gì đâu, cô vẫn còn là một đứa trẻ!

Tâm trạng của Hạ Thời Sâm hiện tại như một người trưởng bối, khó miêu tả được cảm xúc vi diệu của mình. Dường như trẻ con luôn thích học sinh cá biệt hoặc các ông chú, nhưng từ góc nhìn của anh ấy, để mà bình phẩm thì những người đó toàn là côn đồ trẻ trâu học dốt và dân xã hội không kiếm nổi tiền.

Loại người này khác hẳn tầng lớp xuất sắc. Bây giờ anh ấy đang sợ hãi tột độ, nghi ngờ cô quen dân giang hồ bịp bợm như việc anh bị nhốt trong xe nhà Lưu Khải lần trước.

Hạ Thời Sâm càng nghĩ càng thấy không ổn, muốn gọi ba mẹ ngay.

Sở Thiên Lê bực bội nói: “Tinh Tinh không phải dân xã hội!”

“Ai cơ?” Hạ Thời Sâm nghe vậy thì quay đầu lại.

“Tinh Tinh.”

“... Đàm Mộ Tinh?”

“Đúng vậy.”

“...”

Hạ Thời Sâm đã sắp chạy lên tầng hai thì bỗng đứng lặng tại chỗ, sau đó tiếp tục làm như chưa việc gì xảy ra, quay người xuống tầng, tựa hồ việc ai đó hùng hổ chạy lên lúc vừa rồi chỉ là một giấc mơ dài, tỉnh dậy là không còn gợn sóng vậy.

Hạ Thời Sâm ngồi về sô pha trong phòng khách, bình tĩnh mở máy tính ra, lựa chọn tiếp tục làm việc, thong dong nói: “Anh không ngờ bây giờ lại gọi nô lệ là bạn trai.”
id="id_Toc169869477" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận