Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 385

Chương 385Chương 385

Đàm Mộ Tinh thẳng thắn nói: “Chúng cháu không có ý định bán cho người khác, chỉ là cầm về xem một chút.”

Sở Thiên Lê: “Ai, bọn cháu có tiền mà, chỉ là cầm về chơi thôi.”

Lý Lập Kha dở khóc dở cười: “Được rồi, hai cháu thật biết chơi, vừa mới vào đã muốn chơi đá thô, ta làm nghề này cũng không dám đốt tiền như vậy.”

“Vậy ngày mai chúng ta lại gặp nhau. Tảng đá kia của các cháu chắc chắn sẽ dễ dàng đấu giá được. Ta còn không biết ta có thể đấu giá được hơn người khác hay không. Có quá nhiều người muốn đấu giá được nó lắm...” Lý Lập Kha nói lời tạm biệt, “Ngày mai gặp lại!”

Hai người vẫy tay tạm biệt Lý Lập Kha, sau đó đi lấy bản thảo và đồ dùng vẽ tranh của Lyle Gadbury, cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện.

Bên trong xe, Sở Thiên Lê vừa mới ngồi xuống, tàn nhẫn xé mở bao bì ra, tìm kiếm di sản mà chiêm tinh gia để lại. Cô lục lọi tìm một lần, lấy chiếc hộp đựng bút chì bằng da cũ ra, hơi chút bóp một cái, cảm nhận được có chút khác lạ.

Hộp đựng bút chì đã rách nát nên cô dứt khoát mở ra và lấy ra một cặp thẻ bị hỏng, chính là bộ ẩn phụ còn lại!

“Thứ này thật thần kỳ, hộp đựng bút chì đã rách nát, nhưng các lá bài tarot lại không mục nát.” Sở Thiên Lê cẩn thận đếm những lá bài còn lại, tập hợp lại cùng với bộ ẩn chính, quả nhiên không thiếu một lá bài nào.

Đàm Mộ Tinh nhìn thấy cô sắp xếp các lá bài tarot thành một hàng, nói: “Lá bài cậu nhận được hôm nay không phải là bầu trời đầy sao sao.”

Hai người nhìn thấy những bức tranh về bầu trời đầy sao tại một cuộc triển lãm, sau đó bị Sở Thiên Lê chia thành bộ ẩn chính. Tuy nhiên, những lá bài bộ ẩn phụ không phải là bầu trời đêm mà trông giống như màu máu dưới lòng đất. Những lá bài nhỏ hơn cũng có một vẻ đẹp trừu tượng giống như một tia lửa nở rộ trong bóng tối âm u.

Mặc dù hai mẫu thiết kế tuy khác nhau nhưng phong cách vẽ là của cùng một người và chúng ta có thể thấy được những điểm tương đồng.

“Màu sắc của mẫu thiết kế này hơi giống pha lê đỏ...” Sở Thiên Lê nhìn bộ ẩn phụ trong tay rồi lấy ra chiếc la bàn pha hồng tinh để so sánh, “Tớ không biết viên đá này là gì, ngay cả các nhà nghiên cứu đá quý cũng không biết.”

Đàm Mộ Tinh an ủi nói: “Trước đây tớ sợ làm hỏng la bàn, ngày mai tớ sẽ đấu giá được hòn đá thô và gửi đi thẩm định. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết.”

Cả hai quan tâm đến viên đá thô số 1134 vì muốn khám phá sự thật về viên pha lê đỏ, với viên đá thô thì không cần phải hy sinh la bàn hay lá bài tarot.

Bên kia, trong một tòa nhà cao tầng gần khu đấu giá, sau khi Thi Trác Cừ vào phòng, anh ta cầm lấy biển số trên bàn hỏi: “Tình trạng của các mẫu đá bây giờ thế nào?”

“Trước mắt hẳn là sẽ không ai chú ý, chúng tôi đã đánh tiếng trước, không thể chạm vào mẫu đá kia. Ngày mai chúng tôi sẽ đấu giá đúng theo quy trình, và Rorya cũng không biết.”

Phòng đấu giá Rorya và phòng đấu giá Kiều Giai Đức là đối thủ của nhau, hoạt động của họ quả thực không còn thuận tiện như trước.

“Vậy là tốt rồi, cố gắng đừng làm phiền Rorya. Chuyện này càng ít người chú ý càng tốt.” Thi Trác Cừ nói, “Ông chủ sắp tới thành phố G, có lẽ là trong vài ngày tới.”

“Hẳn là còn kịp, ngày mai đi đấu giá để nhanh chóng lấy ra.”

“Được, vậy tôi tự mình đi.” Thi Trác Cừ gật đầu, cúi đầu nhìn thẻ số trong lòng bàn tay, lại đưa tay nắm chặt.

Ngày hôm sau, Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh muốn đi tới khu đấu giá, chú Tề vừa định mở cửa xe cho hai người, không ngờ lại đụng phải Kim Hiểu Nguyên chờ đợi đã lâu.

Kim Hiểu Nguyên nhìn thấy Đàm Mộ Tinh, ngay lập tức lộ ra vẻ trách móc và buồn bã nói: “Mộ Tinh à, chú nghe có người nói rằng cháu đã nói chuyện rất lâu với lão Lý. Nếu cháu thích đá quý, hãy nói trước với chú. Tại sao lại phải bỏ gần tìm xa chứ?”
id="id_Toc169869292" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận