Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 418

Chương 418Chương 418

Sở Thiên Lê đã sớm đoán được có người sẽ gây rắc rối, đây cũng là lý do giám khảo không có mặt. Cô bị anh ta chất vấn cũng không hề khó chịu, thong dong lấy chứng chỉ của mình ra, cười nói: “Không môn không phái, đúng thật là người ngoài ngành, mong các ngài thông cảm cho.”

Sở Thiên Lê dùng tay che tên và chức vụ đi, đưa chứng chỉ ra nhanh như chớp. “Hiệp hội tôn giáo...” Người đàn ông mặc đồ đen căn bản không nhìn rõ giấy chứng nhận, chỉ nhìn thoáng qua các đơn vị làm việc của cô, không khỏi biến sắc, giọng nói trầm xuống rất nhiều: “ ... Cô không phải người tu đạo?” Mọi người đều biết rằng, con đường nhập đạo có nhiều cách khác nhau, có người trình độ văn hóa thấp nhưng lại tình cờ lĩnh ngộ được, cảm giác tổng thể giống như một con đường quanh co, có những người lại có thể bộc lộ bản thân, chẳng hạn như các đạo sĩ trong các đạo quán nổi tiếng và một số học giả thâm tàng bất lộ.

Sở Thiên Lê bình tĩnh lại, ôn hòa nói: “Đúng thật là ít ra ngoài, còn phải học tập từ mọi người nhiều, lần này đến đây tôi cũng muốn học hỏi thêm kỹ năng của các đại sư.”

Người đàn ông mặc đồ đen nghe cô nói vậy, không khiêm tốn cũng không hống hách, lập tức cảm thấy cô có khí chất phi thường. Anh ta suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc: “Chỉ xuất trình giấy chứng nhận thôi vẫn không đáng tin, cô bất thình lình xuất hiện kiểm tra chúng tôi, vậy cũng phải thể hiện kỹ năng của mình chứ? Nếu không thì làm sao mà phục chúng được?” “Anh Hoàng nói đúng, mỗi người một tông môn, có lẽ cô cũng không hiểu chúng tôi đang học cái gì, làm sao mà kiểm tra được?”

Người đàn ông áo đen dường như khá có danh tiếng, khiến mọi người đổ dồn nghi ngờ vào người Sở Thiên Lê.

Sở Thiên Lê cười nói: “Nếu như gần đây tâm tính của anh không tốt, cảm thấy không thể xuất hồn thành công được thì cũng không cần phải nói những lời như vậy đâu, hai hôm nữa đến thi lại là được.”

Người áo đen giật mình, vô thức ôm ngực, kinh ngạc nói: “Sao cô biết...” “Hình như anh mới bị thương không lâu, cho nên sợ ra tay sẽ bị ảnh hưởng đúng không?” Sở Thiên Lê đã nhìn thấy phương pháp của đối phương, phải nhập hồn vào người khác mới đặt câu hỏi được.

Những người khác sửng sốt nói: “Anh Hoàng, anh bị thương sao? Sao vừa rồi anh không nói?”

“Vết thương nhỏ thôi...” Hoàng Giác tức giận nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Như thể là tôi không dám đi thi ý?”

Sở Thiên Lê chỉ nói mấy câu, ám chỉ trạng thái của Hoàng Giác không tốt, không có năng lực còn đi gây rối lung tung.

Sở Thiên Lê bình tĩnh nói: “Không sao đâu. Nếu sợ ảnh hưởng đến điểm thi thì mấy hôm nữa đến làm lại, chúng tôi sẽ không làm khó người khác đâu!” “Thi! Sao lại không thi!” Hoàng Giác bị cô chọc tức, không đoạt được đồ thì cũng phải nói được vài câu: “Cô muốn kiểm tra như thế nào?” “Trước tiên nói cho tôi biết tên của anh, sau đó thể hiện sở trường của mình là được.” Sở Thiên Lê nói năng có trật tự, còn quay người lại dặn dò: “Tiểu Đàm, ghi lại đi.”

Đàm Mộ Tinh không ngờ cô lại diễn trước mặt mọi người, cậu giả vờ viết ra giấy, nói nhỏ: “... Được.”

“Tôi tên là Hoàng Giác. Nếu cô đã nhìn ra phương pháp của tôi rồi thì tôi cũng không cần giới thiệu thêm nữa.” Hoàng Giác phất tay, cao giọng nói: “Vào việc luôn đi!”

Hoàng Giác dứt khoát bắt đầu luôn.

Dưới ánh nhìn của mọi người, gã áo đen co rúm người lại, sau đó toàn thân run rẩy, rung đùi đắc ý, lộ ra một tư thế quái dị.

“Ai, đã lâu không thấy anh Hoàng xuất hồn rồi!”

“Xuất mã tiên, xuất mã tiên...”

Các đạo sĩ của Càn Môn nhìn thấy cảnh tượng này đều thấy không vui, đạo sĩ dẫn đầu cau mày, sắc mặt nghiêm nghị, khiển trách: “Đường ngang ngõ tắt.” Trong Đạo giáo, xuất mã tiên được xếp vào hàng bàng môn tà đạo, tên là tiên nhân nhưng thực tế lại vô cùng xấu xa. Ngày nay có rất nhiều cách tu luyện khác nhau, dẫn tới lừa đảo khắp nơi, hoàn toàn không thể phân biệt được.
id="id_Toc169869325" class="block_5"
Bạn cần đăng nhập để bình luận